Mộc Tịch ngổn ngang trong gió như cũ.
Mộ Nhã Triết đi đến, đầu tiên mắt đã trông thấy đứa bé đứng trước quầy tiếp tân, đi qua bế cậu lên, hỏi cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tiếp tân trợn mắt há mồm mà nhìn người đàn ông tuấn mỹ vô cùng trước mắt, mặc dù Mộ Nhã Triết vội vàng ra cửa, chỉ mặc quần áo nhẹ nhàng, nhưng mà có thể cảm thấy tao nhã cùng tôn quý bẩm sinh trên người anh!
Nghĩ đến, thân phận người này không giàu thì sang, xuất thân bất phàm.
Thân hình cao gầy, khí độ bất phàm, chỉ cần vừa đứng, khí tràng tràn đầy đến mỗi một góc, không gian to như vậy đã biến thành vô cùng nhỏ hẹp!
Lúc Mộc Tịch sững sờ, Hữu Hữu đã trong thời gian rất ngắn, tự thuật mọi chuyện cho anh nghe.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết băng lãnh.
“Người không thấy từ lúc nào?”
Hữu Hữu nói: “Lần cuối mẹ trả lời tin nhắn của con là mười giờ mười phút. 10 giờ rưỡi con gọi điện thoại cho mẹ, đã không gọi được rồi.”
Cậu liên hệ không được Vân Thi Thi, lục tung căn nhà, tìm được danh thiếp Mộc Tịch và Tần Chu mà Vân Thi Thi giữ lại, lần đầu gọi cho Tần Chu, điện thoại tắt máy.
Ngay sau đó cậu lại gọi Mộc Tịch, thì có chuyện sau này.
Hữu Hữu lại nói: “Giờ phải xem camera của khách sạn một phen, nhưng tiếp tân nói cần cảnh sát mới có quyền hạn xem.”
Ánh mắt lạnh thấu xương của Mộ Nhã Triết rơi vào trên người tiếp tân.
Tiếp tân bị ánh mắt của anh nhìn chăm chú đến lạnh run, vội vàng giải thích nói: “Vị tiên sinh này, đây là quy tắc của khách sạn, tôi là thật sự không có cách quyết định! Không phải cảnh sát thì không thể xem camera.”
“Báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, cảnh sát nói phải buổi sáng mới có thể tới.”
Đôi mắt Mộ Nhã Triết nheo lại, ôm Hữu Hữu đi đến một góc, gọi một cuộc điện thoại, ngắn gọn nói vài câu.
Cũng không biết anh đã nói gì, chỉ là rất nhanh, ba chiếc xe cảnh sát vội vàng chạy tới.
Chuyện tiếp theo, quả thực khiến Mộc Tịch trợn mắt há mồm.
Bốn năm cảnh sát người mạc đồng phục từ trên xe đi xuống, đúng là cục trưởng Trần Vĩ vội vàng tự mình dẫn đội đến đây.
Mới vừa rồi đi vào cửa, liếc mắt một cái trông thấy trong đại sảnh, người đàn ông dáng người cao to, lập tức cúi đầu khom lưng đi lên phía trước, trên mặt mang tươi cười nịnh nọt mà tôn kính, khác xa trong ấn tượng của Mộc Tịch, cảnh sát ăn nói có ý tứ phong phạm đại tướng.
Chỉ thấy Trần Vĩ đi đến trước mặt Mộ Nhã Triết, thân thể hơi hơi cúi xuống, ngữ khí vô cùng tôn kính nói: “Tổng giám đốc Mộ, ngài khỏe! Ngài khỏe! Lúc trước không biết là ngài, có nhiều thất lễ, mong rằng ngài không so đo!”
Mộ Nhã Triết bất động thanh sắc, cũng không mở miệng.
Cục trưởng lại nhìn đứa bé trong ngực anh, lại là nịnh nọt cười, khen tặng nói: “Đây là cậu nhà sao? Ai nha, dáng vẻ thật là tuấn tú nha!”
Mộ Nhã Triết căn bản không để ý, giọng nói lạnh khiến da đầu người ta run lên: “Tôi nghĩ, hàn huyên, thì miễn đi. Làm chính sự quan trọng hơn, không phải sao!”
Phen này, trầm lãnh uy nghiêm, cực có lực uy hiếp.
Anh đứng ở nơi đó, trên mặt không có biểu tình gì, mà không giận tự uy.
Tên Mộ Nhã Triết, trong thủ đô lớn như vậy, không ai không biết, không ai không hiểu.
Chỉ là, cực ít người có thể có vinh hạnh thấy chân dung anh.
Trần Vĩ cũng là lần đầu tiên thấy anh, lúc trước, cũng chỉ nghe nói tên của anh, hiện giờ vừa thấy chân nhân, thấy hết sức kinh ngạc.
Cao lớn, anh tuấn, khí vũ hiên ngang, như trong lời đồn, là Nhân Trung Long Phượng!
“Được, tôi bắt đầu sắp xếp!”