Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 828: Chương 828: Mặt Mũi Không Đủ Lớn Mà Thôi




Mộ Nhã Triết nói: “Tôi muốn xem camera khách sạn này, nhưng phía khách sạn nói, không có cảnh sát tham gia, không có quyền hạn.”

Trần Vĩ liên tục gật đầu: “Tổng giám đốc Mộ, ngài muốn xem camera phải không? Giao cho tôi, tôi lập tức sắp xếp.”

Nói xong, Trần Vĩ điều chỉnh sắc mặt, đi tới quầy tiếp tân, bày ra uy nghiêm cục trưởng nên có.

Mộc Tịch ở một bên, khó tránh khỏi hơi buồn bực.

Khó trách người ta không từ thủ đoạn truy đuổi quyền thế danh lợi.

Ngẫm lại xem, vừa rồi cô đứng trước mặt tiếp tân, mọi cách cầu xin, tiếp tân rất có phê bình kín đáo từ chối.

Gọi điện thoại báo cảnh sát, một người cũng không có!

Nhưng giờ thì sao?

Trên thực tế, nói trắng ra là, chỉ là mặt mũi của cô không đủ lớn mà thôi!

Lúc đó, tiếp tân đã vội vàng gọi điện, gọi quản lí qua.

Có cục trưởng ra mặt, chuyện còn lại tự nhiên dễ làm rất nhiều.

Phòng theo dõi trên lầu hai, bởi vậy đoàn người chậm rãi địa vây quanh Mộ Nhã Triết đi đến giữa thang máy, giống như sao quanh trăng sáng.

Đi ngang qua cửa thang máy, tiếp tân thấy một thang máy một chút phản ứng cũng không có, thì thào một câu: “Bộ phận thang máy này hỏng sao?”

“Hỏng? Sao có thể hỏng?”

Trên mặt quản lí hiện lên xấu hổ, lập tức đi lên phía trước thử một phen, quả thật là hỏng: “Mai sáng chúng tôi sẽ cho người tới sửa chữa.”

Hữu Hữu nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nói: “Có thể là... Mẹ bị nhốt ở trong thang máy không?”

Trong lòng Mộc Tịch giật mình, ngớ ra một phen. Rất có khả năng!

“Dì nghĩ xem, điện thoại mẹ làm thế nào cũng không gọi được, chỉ có trong thang máy mới có thể không có tín hiệu.”

Hữu Hữu bình tĩnh phân tích.

Một bên, sắc mặt quản lí không chịu nổi nói: “Làm sao có thể nha? Nếu có người bị nhốt ở trong thang máy mà nói, phòng theo dõi 24 giờ đều có người trực, chắc chắn sẽ phát hiện trước tiên!”

“Không chừng, nhân viên trong phòng theo dõi giống như tiếp tân, đang ngủ gà ngủ gật?” Hữu Hữu hỏi lại.

Tiếp tân đỏ mặt.

Quản lí hung hăng lườm cô một cái, lại cứu trận: “Hẳn là không! Chúng ta đi phòng theo dõi nhìn xem, chẳng phải sẽ biết rồi!”

Song khi đoàn người đi đến cửa phòng theo dõi, một đám người lại thấy bốn người bảo an đang ở trong góc đánh bài, mặt mày đỏ ửng.

Nói là đánh bài, chẳng bằng nói là đánh bạc chuẩn xác hơn.

Quản lí giận dễ sợ, mắng to: “Hiện tại là thời gian đi làm, các người đang làm gì!?”

Bốn người bị dọa, quay đầu vừa thấy, lại thấy khí thế đội ngũ đồ sộ, nơm nớp lo sợ đứng lên, xấu hổ cười ha ha giảng hòa.

Quản lí còn muốn răn dạy, Mộ Nhã Triết lại quét mắt một cái, Trần Vĩ lập tức ngầm hiểu, căng thẳng nói: “Đừng lãng phí thời gian, tìm người quan trọng hơn!”

“Đi phòng máy!”

Phòng máy rất nhỏ, bày đầy máy móc, vì thế, do Trần Vĩ và Mộc Tịch đi theo, Mộ Nhã Triết ôm Hữu Hữu đi vào.

Vừa đi vào, ánh mắt Hữu Hữu đảo qua một vòng màn hình, đột nhiên sợ hãi, chỉ vào một màn hình: “Là mẹ!”

Mọi người theo anh chỉ được phương hướng nhìn lại, tiện thấy màn hình trung, nhỏ hẹp trong thang máy, Cố Tinh Trạch ôm Vân Thi Thi trong lòng, hai người đồng thời cuộn mình ở trong góc.

Xem ra trạng thái tinh thần Vân Thi Thi rất kém, mặc dù hình ảnh trong camera hơi mơ hồ, lại có thể nhìn thấy cô uể oải không phấn chấn.

Trong lòng Mộ Nhã Triết tức giận, đi đến trước màn hình theo dõi, môi mỏng nhếch thành một đường cong băng lãnh, dư quang lành lạnh quét tới phía sau!

Ánh mắt băng lãnh khiếp người!

Quản lí đứng sau lưng anh suýt nữa mềm chân, quỳ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.