“Hả…? Vậy cô muốn cái gì? Ha ha, tôi đều có thể đưa cho cô!”
Nói xong, ông ta chậm rãi dựa vào cô, giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi, trong mắt tản ra sự xâm lược: “Không phải cô muốn vai nữ chính trong ‘Khuynh Quốc’ đấy sao? Tôi cho cô nhé? Thế nào!? Em phải biết rằng, vai diễn này vốn quyết định nội bộ cho Lâm Chi! Vừa rồi cô cũng thấy rồi đấy, cô ấy cố gắng muốn có được vai diễn này thế nào! Nhưng mà chỉ cần cô hầu hạ tôi thật tốt, chỉ cần tôi nói một câu, vai diễn này sẽ là của cô, thế nào?”
Vân Thi Thi không ngừng lui về phía sau, lưng hầu như dán vào cửa xe, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
“Hơn nữa một vai diễn còn chưa đủ nhỉ? Em muốn cái gì, cứ thoải mái nói ra, kim cương? Biệt thự? Hay là… Siêu xe? Anh lại không phải không cho nổi! Chỉ cần biểu hiện của cô thật tốt!”
Nói xong, ông ta vươn tay ra muốn chạm vào gương mặt cô.
Vân Thi Thi gạt mạnh tay ra, thét chói tai: “Cút ngay! Đừng đụng vào tôi! Cho dù tôi muốn vai diễn đó, tôi cũng sẽ dựa vào thực lực của chính mình để tranh đoạt!”
“Ha ha ha!” Giống như nghe được một truyện thực nực cười, Lý Lương Đống nở nụ cười hung dữ.
“Thực lực!? Em nói cô muốn dựa vào thực lực của mình để trtôi đoạt!? Vân Thi Thi, cách nghĩ này của cô không khỏi quá ngây thơ rồi đấy!”
“Ngoan, tôi sẽ không làm cô bị thương! Trái lại, tôi sẽ sủng ái cô thật nhiều.” Lý Lương Đống dựa vào cô càng gần hơn, cười càng thêm bỉ ổi, “Thế nào? Vân Thi Thi, làm tình nhân của tôi đi! Anh có thể cho cô tất cả những thứ cô mong muốn! Tài phú! Địa vị, thậm chí là quyền lợi! Em muốn cái gì, tôi đều có thể lấy đến trước mặt cô!”
“Cút ngay! Cút ngay!!” Hai tay Vân Thi Thi vung loạn xạ, “Những thứ mà ông nói, tôi đều không hiếm lạ gì! Cút! Thả tôi xuống xe!”
“Sao thế? Không đủ sao?” Lý Lương Đống lạnh lùng hừ một tiếng, tươi cười trên mặt đột nhiên thu lại, vẻ mặt âm trầm, “Vân Thi Thi, tôi khuyên cô không nên tham lam quá! Tôi luôn luôn không có đủ kiên nhẫn với phụ nữ đâu!”
Vân Thi Thi nghe vậy, thấy lời này quá mức chói tai, giơ mạnh tay lên theo bản năng, tát mạnh lên mặt ông ta.
Lý Lương Đống đột nhiên bị trúng một cái tát, cứ sửng sốt như vậy, che mặt ngây ngốc trừng mắt nhìn cô, hình như không có nghĩ tới lá gan của người phụ nữ này lại lớn như vậy!
Vân Thi Thi cũng ý thức được sau khi mình bị kích thích đã làm cái gì, giật mình thu tay về, nắm lòng bàn tay nóng rát, cắn chặt môi.
Cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ không ngừng vụt qua.
Một lúc lâu sau rốt cuộc trên mặt Lý Lương Đống mới có biểu tình, hồi phục thần trí, lại giận quá thành cười, “Vân Thi Thi, cô cũng dám đánh tôi sao?”
Vân Thi Thi ngẩng đầu lên, gằn từng chữ nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi nghĩ ông hiểu lầm chuyện gì đó rồi? Mới đầu tôi cho rằng có chuyện quan trọng nên hẹn tôi đến gặp mặt. Nhưng mà tôi không nghĩ đến chờ đợi của tôi lại là chuyện này! Một khi đã như vậy, tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa rồi! Công việc của tôi đến đây là kết thúc, ông nguyện ý đưa tôi về nhà, đó là vinh hạnh của tôi! Nhưng nếu ông không muốn, có thể để tôi ở ven đường! Còn tình nhân, kim cương, biệt thự mà ông nói, ha ha! Tôi hiếm lạ sao? Nếu tôi thích, Mộ Nhã Triết cũng sẽ cho tôi, không cần ông phải ra tay!”
Tuy không muốn nói tên Mộ Nhã Triết ra, nhưng mà chuyện đến bây giờ, vì bảo vệ bản thân, cô không thể không làm như vậy rồi!
Mi tâm Lý Lương Đống càng cau chặt lại, “Mộ Nhã Triết? Cô nói thằng nhóc tập đoàn tài chính Đế Thăng đấy sao?”
Vân Thi Thi cười nói, “Mộ Nhã Triết, thành phố này còn có thể có mấy Mộ Nhã Triết được chứ?”