Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 90: Chương 90: Cứu vớt dải Ngân Hà




Đầu óc Vân Thi Thi mơ hồ, cô cũng không quen biết người đàn ông trước mắt.

“Ông là ai?”

Nụ cười trên mặt Lý Hàn Lâm không đổi, tiến lại gần cô nhẹ giọng nói: “Cậu Vân ở trên xe chờ cô.”

Cậu Vân —— Hữu Hữu?

Tầm mắt Vân Thi Thi thay đổi liên tục, vừa sợ vừa luống cuống nhìn về phía chiếc xe, nhưng lại không nhìn thấy gì. Sau cửa sổ xe, Hữu Hữu nằm nhoài lên bệ cửa sổ, phất phất tay với cô, nở nụ cười ấm áp.

Lúc này, trái tim của cô mới ổn định.

“Cố... Cố Tinh Trạch, cảm ơn anh! Không cần đưa tôi nữa, đi đường cẩn thận.”

“Thi Thi, cô không có việc gì chứ.” Cố Tinh Trạch trông thấy, có chút bận tâm, người đàn ông này không rõ lai lịch, đương nhiên anh thấy không yên lòng.

Trợ lý đứng ở bên cạnh có chút khó hiểu.

Rốt cuộc cô ấy và Cố Thiên Vương là sao đây? Ở trong giới giải trí nhiều năm, cô còn chưa thấy qua Cố Thiên Vương luôn kiêu ngạo lạnh lùng lại nhìn một người phụ nữ lâu như vậy!

Cố Tinh Trạch là loại mỹ nam cấm dục, thậm chí có một vài lần cô còn hoài nghi xu hướng tình dục của anh.

Chẳng qua, cô gái nhỏ trước mắt đúng là không giống như những người phụ nữ khác. Dung mạo tinh tế, ngũ quan khéo léo, riêng về khí chất, chính là người trong giới không ai có thể so sánh.

“Không có gì, không cần lo lắng.” Vân Thi Thi nở nụ cười, vội vã theo sát Lý Hàn Lâm lên xe.

Cố Tinh Trạch nhìn theo bóng dáng của cô, tim đập mạnh, bất đắc dĩ mỉm cười.

Ngày hôm nay, dường như anh hơi thất lễ.

Hay là ở trong giới giải trí rộng lớn, nhìn thấy những thủ đoạn dơ bẩn không thể tả, bây giờ nhìn thấy một cô gái thanh thuần đến khó tin nên sinh ra chút tình cảm không biết tên.

Anh muốn cố gắng bảo vệ chút tinh khiết của cô.

Cố Tinh Trạch than nhẹ một tiếng, chậm rãi đi tới xe bảo mẫu, rời đi.

Trên xe Bentley, Vân Thi Thi vừa mới ngồi lên xe, liền bị cách trang trí lộng lẫy trong xe làm cho kinh sợ. Cô chưa từng ngồi xe số lượng xa hoa như thế này, chỉ thấy ở trên ti vi.

“Hữu Hữu, sao con lại...”

Hữu Hữu chuyển động con ngươi, hiển nhiên cậu sẽ không nói cho cô biết thân phận thật của mình.

Nếu nói ra, chỉ sợ mẹ không chịu nổi.

Sáu năm qua, cậu vẫn dùng chiêu bài bé ngoan, đóng vai nhân vật đơn thuần ngây thơ, nếu như nói ra sự thật, làm cách nào mẹ cậu cũng không dám tin.

“Mẹ, đây là chú Lý, là hiệu trưởng ở nhà trẻ của con.”

Lý Hàn Lâm cũng rất cơ trí, lập tức theo thoại: “Chào cô, cô Vân, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn!”

Trên mặt vẫn mỉm cười, dưới đáy lòng Lý Hàn Lâm lại không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt đánh giá Vân Thi Thi cũng càng thêm bí hiểm.

Thần linh ơi, rốt cuộc thì cô gái trẻ đẹp trước mắt có lai lịch gì? Còn trẻ như vậy, nhìn như học sinh cấp ba chưa tốt nghiệp.

Chẳng lẽ kiếp trước cô ấy cứu vớt dải Ngân Hà, nên sinh ra được bậc thiên tài có một không hai như Vân Thiên Hữu!

Sinh thế nào?

Có thể đem bí quyết nói cho ông ta hay không. Ông ta trở về nghiên cứu một chút, để ông ta cũng sinh ra một đứa trẻ thông minh thiên tài như Hữu Hữu!

Lý Hàn Lâm ở trong lòng đấm ngực giậm chân, vừa hâm mộ hai mẹ con vừa âm thầm đánh giá.

Ông ta giống hệt một bé trai gào khóc đòi sự săn sóc ấm áp.

Vân Thi Thi nghe vậy nở nụ cười: “Hiệu trưởng Lý, chào ông! Tôi luôn bận rộn công việc, trong hai năm qua, Hữu Hữu đều nhờ có ông chăm sóc!”

Khóe môi Lý Hàn Lâm co rút, có chút lộn xộn nói: “Làm gì có, Hữu Hữu thông minh như vậy, vẫn luôn biểu hiện rất tốt đấy!”

Còn hiệu trưởng đây, hiệu trưởng có thể mua nổi chiếc xe này?

Vân Thiên Hữu mỉm cười, cắt ngang câu chuyện: “Hiệu trưởng, ngày hôm nay chú đưa cháu và mẹ về nhà, cảm ơn nhé!”

“Không cần khách khí.” Lý Hàn Lâm mỉm cười, lập tức bảo tài xế lái xe.

Xe Bentley chậm rãi khởi động.

Nhưng mà ba người vẫn chưa phát hiện, cách đó không xa, một chiếc Bugatti Veyron theo sát phía sau.

Trên ghế lái, đôi mắt thâm thúy của Mộ Nhã Triết vẫn nhìn về phía trước, tay cầm lái không khỏi siết chặt..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.