Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 89: Chương 89: Quy tắc ngầm trong giới




“Là tôi đang giải vây giúp cô.” Cố Tinh Trạch nói như chuyện đương nhiên.

“Cô nhất định là người con gái rất hiểu chuyện?” Cố Tinh Trạch nhìn cô, đột ngột nói: “Vừa rồi chắc chắn chịu uất ức rất lớn, nhưng không thấy cô chảy một giọt nước mắt.”

“Tôi... Đã quen.” Nơi yếu ớt nhất trong lòng Vân Thi Thi bị anh chạm vào, bả vai hơi rụt lại.

Cố Tinh Trạch hơi cúi người, thay cô sửa lại mái tóc, khóe môi phác hoạ ra độ cong tao nhã.

“Thế nhưng, con gái mà, mạnh mẽ hơn để làm gì? Khóc như trẻ con, mới có đường ăn.”

Ánh mắt Vân Thi Thi có chút hốt hoảng, tim đập loạn nhịp.

Từ nhỏ, cô đã rất hiểu chuyện, rất kiên cường, thậm chí là quật cường đến mức quá đáng. Mặc dù chịu uất ức vô cùng lớn, cũng chưa từng nói ra, miễn cưỡng tự mình gánh vác.

Nhưng càng chịu đựng, chịu đựng lại càng nhiều.

Cô mím môi, cười nói với Cố Tinh Trạch: “Cảm ơn, tôi đã hiểu rõ ý của anh.”

“Ừm! Con gái mà, quan trọng là phải biết dùng sở trường của mình.”

Cố Tinh Trạch chợt nhớ tới cái gì đó, trong mắt loé ra nụ cười thú vị: “Nếu cô thật sự trở thành trợ lý của tôi thì quá đáng tiếc, chẳng qua là, dựa vào tư chất của cô, không đóng phim thật sự là phung phí của trời. Hiện tại Hoàn Vũ đang đầu tư một bộ phim tên là —— (Quả trám), bây giờ đang tuyển chọn vai nữ chính trên toàn quốc, cô đi thử xem?”

Vân Thi Thi nghe vậy, ánh mắt lóe lên, nhưng trong lòng vẫn hơi giãy dụa.

“Đây là thư mời, ngày mai là cuộc thi tuyển thẩm định cuối cùng, tôi cũng ở đó.” Cố Tinh Trạch đưa cho cô một tấm thiệp mời khéo léo mà tinh xảo.

Tấm thiệp này còn tinh xảo hơn so với các tấm thiệp mời thông thường, kẹp một đoạn gấm đính nụ hoa, là thư mời cấp một, chỉ có một tấm.

Cố Tinh Trạch cho cô, coi trọng và thưởng thức đối với cô không cần nói cũng biết.

Ngoài cửa sổ, mưa đang rơi.

Trợ lý của Cố Tinh Trạch vội vã chạy tới, nhìn thấy bên cạnh anh có một cô bé mảnh khảnh, trong lúc nhất thời rất ngạc nhiên.

“Tinh Trạch, vị này chính là...”

“À...” Trong phút chốc, Cố Tinh Trạch cũng không biết nên giới thiệu ra sao.

Bởi vì Vân Thi Thi có uống chút rượu, đầu hơi choáng, nhưng vẫn kiên cường giữ vững tinh thần, lễ phép nở nụ cười. “Xin chào, tôi họ Vân, gọi là Vân Thi Thi!”

“Ồ, Thi Thi, cái tên rất dễ nghe.” Người trợ lý hòa nhã nở nụ cười.

Cha người hàn huyên một lát, liền đi về phía bãi đậu xe.

Trên đường, một chiếc Bentley đỗ ở ven đường.

Vân Thiên Hữu đợi một lúc lâu, rốt cục cũng trông thấy bóng mẹ, vừa muốn xuống xe đi đón.

Lý Hàn Lâm lập tức ngăn cản: “Tổng giám đốc Vân, bên ngoài mưa lớn, cậu ở trên xe chờ đi.”

“Ừm! Vậy làm phiền chú.”

Lý Hàn Lâm nở nụ cười, cầm cây dù xuống xe.

Xe bảo mẫu của Cố Tinh Trạch cách chiếc xe Bentley không xa, cha người đang định lên xe thì nhìn thấy phía trước chiếc Bentley có một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu bước xuống.

“Cô Vân, tôi tới đón cô.”

Cố Tinh Trạch nhìn người đàn ông, lại đánh giá chiếc xe có giá trị không nhỏ phía sau ông ta. Trong lúc nhất thời, trong mắt có chút nghi hoặc.

Người đàn ông này, vừa nhìn đã thấy cao quý bức người, rồng phượng giữa đám người, nhưng khi nhìn Vân Thi Thi lại cực kỳ khách khí và hòa nhã.

Ông ta là ai?

Vì sao tới đón Vân Thi Thi?

Không phải anh chưa từng gặp loại chiến trận này.

Rất nhiều nữ nghệ sĩ trong giới, nhìn trên màn ảnh thì băng thanh ngọc khiết, thực ra, lại có kim chủ nâng đỡ.

Tiếp rượu, ngủ cùng, bất luận thủ đoạn dơ bẩn gì, vì leo lên cao, đều có thể dùng mọi mánh khóe.

Anh ở trong giới nhiều năm, hiểu rất rõ vũng nước vẫn đục này sâu bao nhiêu.

Sau lưng một nữ nghệ sĩ sẽ có mấy vị kim chủ nâng đỡ.

Người này chơi chán, thì ném cho cấp dưới, phụ nữ như là một món hàng hóa, mặc cho hưởng dụng.

Cô bé này, chẳng lẽ cũng như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.