Nhìn thấy công chúa nhỏ trong tin đồn, một số vị khách cùng vợ con vô cùng hâm mộ!
Lúc này mới hơn ba tháng, dáng dấp còn chưa phát triển, cũng đã có răng trắng môi hồng, lúc đầu khi còn yên giấc ngủ, nhưng khi Cung Kiệt tới ôm cô bé đi, có lẽ bị động liền tỉnh lại, lúc đầu mới mở mắt, liền tò mò quan sát thế giới này!
Nhưng dù có nhiều khách khứa vây quanh ngắm cô, cô cũng không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không khóc lóc như bình thường.
Cô bé trời sinh đáng yêu, không ít người khen nói, cô bé này, từ nhỏ đã vô cùng mạnh mẽ.
Không phải kiểu con gái yếu đuối!
Trong bữa tiệc, người hưng phấn nhất không ai khác chính là Hữu Hữu, cậu đứng bên người Cung Kiệt, khách tới chơi với Nguyệt Dao đều nói, cô bé này sau khi lớn lên nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp, cậu nghe được thì vô cùng đắc ý, ngạo mạn mà tỏ vẻ: “Em gái của cháu, sau khi lớn lên tất nhiên là xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành!”
Dung mạo của bánh bao nhỏ Nguyệt Dao đều khiến cho không ít bà mẹ phải tấm tắc kinh ngạc!
Tiêu Tuyết cũng thích Nguyệt Dao, mặc dù cô còn chưa làm mẹ, nhưng đối với phụ nữ mà nói, đó đều là bản năng làm mẹ, huống hồ, đứa bé dễ thương như thế, nhìn thấy đều không nhịn được muốn bế lấy, ôm vào lòng mình, thương yêu, chăm sóc cho tốt.
Nguyệt Dao mặc dù chưa đầy ba tháng, nhưng nhận thức đã rất khá, không thèm để ý đến những người xung quang, trực tiếp dưa bàn tay nhỏ của mình về phía lòng Cung Kiệt, anh vừa thấy, lòng lập tức như muốn nở hoa rồi.
Điều này thể hiện điều gì?
Điều này nói rõ, cháu ngoại anh vừa nhận ra anh nha!
Một bên, ngay cả Mộ Nhã Triết cũng phải ghen tỵ, trong lòng cảm giác khó chịu.
Cung Kiệt còn hướng về phía anh nháy mắt khiêu khích một cái.
Dự bữa tiệc có không ít người là bạn làm ăn với Mộ Nhã Triết, có chút làm công vụ. Có một số người đều thuộc quyền cao chức trọng, nhìn thấy Nguyệt Dao, đều ẩn ý muốn “đặt trước chỗ” cho con trai mình.
Nói thằng ra là muốn đính hôn cho Nguyệt Dao vào trăm ngày của cô bé.
Còn một số người khác, cũng có ý mượn hơi của tập đoàn Thánh Ngự, một người kiêu ngạo như Mộ Nhã Triết, chắc chắn sẽ không đem con gái mình ra làm lợi thế!
Phải biết rằng Mộ Nhã Triết ghét nhất là cái gì?
Ghét nhất chính là đám hỏi.
Con gái của anh, người chồng tương lai của cô bé, cũng không phải do anh quyết định, phải do con mắt của Nguyệt Dao lựa chọn!
Dù có là một người nghèo khổ, chỉ cần con gái của anh thích, anh cũng tán thành, không cần để ý tới gia cảnh của đối phương thế nào.
Anh có tự tin mình sẽ làm được.
Những người đó muốn làm thông gia, Mộ Nhã Triết đương nhiên sẽ không bằng lòng, chẳng qua cái cảnh đó làm anh khó chịu, anh nói chuyện vô cùng khôn khéo, nửa đùa nửa thật, cũng không làm anh mất mặt, cự tuyệt một cách hoàn hảo.
Bữa tiệc trăm ngày này, sau khi kết thúc, trên đường về nhà, cả nhà đều dụ dỗ Nguyệt Dao, nhưng không hề phát hiện tia khác thường trên mặt Hữu Hữu.
Cậu cố ý co mình ngồi vào trong góc, tứ chi lạnh lẽo, trên mặt phờ phạc, nhịp tim nhanh vô cùng.
Cậu ôm ngực, chỗ đó, tim như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Cậu mơ hồ ý thức được, nguyên nhân đại khái là vì nhiều ngày qua cậu chưa uống thuốc, tim đập nhanh lại phát tác.
Dọc đường đi, cũng xem như được bình an vô sự, trở về tới nhà, Hữu Hữu chạy vào cửa, đèn chiếu sáng, lập tức thấy rõ khuôn mặt cậu tái nhợt.
Vẫn là Mộ Nhã Triết nhận ra đầu tiên vẻ khác thường của cậu, thấy cậu siết chặt lòng bàn tay, như là đang cố gắng kiềm chế.
“ Hữu Hữu, làm sao vậy?”