Cố Tinh Trạch là thần tượng cực nóng và chất lượng tốt trong giới giải trí hiện nay, Thiên vương quốc dân, gia nhập giới giải trí mười năm, vẫn náo nhiệt như trước, sự nghiệp vẫn bay lên cao, tương lai còn có triển vọng phát triển hơn nữa.
Kết quả, nói hủy bỏ liền hủy bỏ.
Mới đầu còn tưởng rằng Cố Tinh Trạch và Tần Chu cãi nhau, cho nên “Quăng” Tần Chu đi, nhưng mà sau này mới biết, hai người thực ra là “Chia tay” trong hòa bình.
Chuyện này càng làm cho người ta không sờ rõ đông tây nam bắc rồi.
Có phần mơ màng, không thấy rõ đường.
Đến tận bây giờ, bao nhiêu người cũng chưa thể nghĩ ra, vì sao lại không cần Cố Thiên vương đã được sắp đặt ổn thỏa, mà đi ký kết với một người mới, nâng đỡ một người mới, không tiếc đau xót đập bể tài nguyên.
Còn điên cuồng hơn nữa là Tần Chu lại lợi dụng nhiệt độ của Cố Thiên vương để rang xào Vân Thi Thi.
Điên rồi sao?
Chắc là không phải đâu…
Vân Thi Thi được Tần Chu giấu đi sao?
Bao nhiêu người đều đã hoài nghi như vậy.
Tần Chu giấu Vân Thi Thi đi, cho nên hứa hẹn với cô, nói muốn nâng đỡ cô thành công mới thôi.
Nói chung địa vị của người đại diện và nghệ sĩ tương đương nhau, nhưng mà Tần Chu lại khác, trong tay cầm vương bài người đại diện hoàng kim, còn là cổ đông của Hoàn Vũ, Tần Chu nhiều tiền lại cực kỳ có thủ đoạn, mạng lưới quen biết rộng lớn.
Những thứ này tạm dừng không nói.
Quan trọng là… Tần Chu có gương mặt thần tượng nam sinh trẻ.
Bởi vậy nhiều nữ minh tinh đều muốn sắp xếp đội ngũ đợi anh ta sủng hạnh.
Thế nhưng Tần Chu và Cố Tinh Trạch có đức tính không quan tâm đến phụ nữ, bởi vậy nhiều người cho rằng, Tần Chu là GAY.
Nghĩ đến đây, Lâm Chi nhìn về phía Vân Thi Thi, ánh mắt ẩn ẩn ác độc và chán ghét.
Vân Thi Thi liếc nhìn qua, nhưng mà nhạy cảm bắt được ánh mắt âm độc của cô ta.
Lâm Chi ngẩn ra, thu hồi ánh mắt, lập tức nâng cằm dưới, tao nhã mà lạnh lùng cười: “Tôi gia nhập giới giải trí không phải mới một hai năm, ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, kỹ thuật diễn đã trải qua tôi luyện. Trước đó là do tôi không có thực lực, hiện giờ không giống như trước rồi!”
“Hừ hừ, chỉ mong là vậy.”
Tần Chu cười lạnh lùng.
Vân Thi Thi ở bên cạnh không quen nhìn sắc mặt ngạo mạn của Lâm Chi, cô đột nhiên cười vô tội, nghiêng đầu, dường như ngây thơ hỏi: “Hả? Lâm Chi tiền bối, lần này cô tới, là tới tham dự lễ thời trang sao?”
Không đợi Lâm Chi trả lời.
Tần Chu lập tức nói: “Thi Thi, em lại không hiểu rồi, có người vì cọ thảm đỏ, hai ngày hai đêm không ngủ, không quản đường xa chạy tới đó!”
Anh ta vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Chi liền tái đi.
Cô ta có chút thẹn quá thành giận nhìn về phía Tần Chu, trong mắt lại là khó hiểu, là tổn thương, còn có cả xấu hổ giận dữ vì bị chọc giận.
“Tổng giám đốc Tần, anh… Lời này của anh, không phải là hơi quá đáng à!”
Lâm Chi dứt lời, giả bộ lắc đầu: “Tôi nhận được thiếp mời của chính phủ, là người đại diện! Anh lại nói tôi vì cọ thảm đỏ, đây là vu khống hãm hại.”
“Thật là lợi hại… Người đại diện sao, ha ha! Cô nói khoác trước mặt công chúng thì thôi đi, lại còn dám thổi trước mặt tôi, thật sự không sợ thổi hỏng da trâu sao?”
Tần Chu không lưu tình chút nào chê cười.
Sắc mặt Lâm Chi càng khó coi.
Quả thật là vậy.
Louis Vuitton tuyên truyền lần này, chia làm nhóm nhãn hiệu, người phát ngôn nhãn nhiệu và đại sứ của nhãn hiệu, ba danh hiệu này cực kỳ dễ dàng bị lẫn lộn, nhưng mà thực ra đã có bản chất khác nhau.
Nhóm nhãn hiệu chính là nếu nhãn hiệu hoạt động, ví dụ như là tuần lễ thời trang, nhãn hiệu sẽ chọn minh tinh hoặc khách quý có khí chất tương xứng với nhãn hiệu của mình, nhóm nhãn hiệu sẽ mời đến hiện trường, vì sản phẩm tạo ra xu thế.