Lâm Chi làm người phát ngôn, nơi này nhiều người phát ngôn, cô ta chỉ là một trong số hàng loạt bông hoa của người phát ngôn.
Từ quần áo đến túi, tất cả sản phẩm cô ta phát ngôn cũng chỉ xem như là một góc núi.
Nhìn giống như vinh quang chói lọi, cũng chỉ là phát ngôn sản phẩm một cái hàng loạt, phân lượng rất thấp.
Mà đại diện của sản phẩm, có ý nghĩa nắm lấy tất cả phát ngôn sản phẩm.
Nói cách khác, Louis Vuitton ở đây, khu vực Trung Hoa chỉ có duy nhất một đại diện hình tượng sản phẩm, chỉ có Cố Tinh Trạch, còn nữ minh tinh thì chưa bao giờ có người đại diện.
Bởi vậy Lâm Chi lấy được phát ngôn cho một sản phầm mà đã đắc chí rồi.
“Sao thế, cô ta đến làm cái gì?”
Lâm Chi khí thế bức người, ánh mắt nhìn Vân Thi Thi, không có ý tốt: “Cô có mang tác phẩm gì đến sao? Hay là nói cô được nhãn hiệu mời tới sao? Không có khả năng đi! Nói đến cùng, chân chính cọ thảm đỏ, thậm chí không tiếc đường xa chạy đến, hẳn là nghệ sĩ các người mới đúng.”
“Khụ.”
Tần Chu bị chọc cười rồi.
Lâm Chi giận dữ, lại cố gắng kìm nén, ẩn nhẫn nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
“Thật có lỗi nha. Thi Thi nhà chúng tôi là được nhãn hiệu mời đến.”
Tần Chu vừa dứt lời, Lâm Chi liền ngạo mạn nói: “Không có khả năng!”
Anh ta nhíu mày, không cho là đúng: “Cái gì không có khả năng?”
“Làm sao mà cô có thể nhận được thiếp mời? Cô chỉ là người mới ra nhập giới giải trí, cô ta có tư cách gì mà được nhãn hiệu mời tới?”
Tần Chu không kiên nhẫn lướt qua cô ta, không muốn lãng phí thời gian trên người cô ta.
Anh ta xoay người, nói với Vân Thi Thi: “Thi Thi, đi theo anh chọn lễ phục.”
Dứt lời, anh ta đi vào phòng khách quý.
Vân Thi Thi gật gật đầu, vừa định đi theo Tần Chu đi đến khu khách quý VIP, thân hình Lâm Chi chớp lóe, đột nhiên ngăn trước người cô.
“Không cho phép tiến vào.”
“…?”
Vân Thi Thi nhíu mày lại, nhìn Lâm Chi ngăn cản trước mặt cô, bộ dạng ngạo mạn, trên mặt cô có chút kinh ngạc.
“Có ý gì?”
“Thiếp mời đâu?”
Lâm Chi mở lòng bàn tay ra: “Không có thiếp mời, cô không xứng bước vào nơi này, càng không có tư cách bước vào cánh cửa phòng khách quý!”
Cô ta đã sớm nhìn cô không vừa mắt rồi.
Bởi vậy có cơ hội, Lâm Chi liền thề sẽ cho cô một chút dạy dỗ, người vừa mới gia nhập giới giải trí liền không biết trời cao đất rộng, cô ta là tiền bối của cô, mà cũng không để vào mắt.
Tất nhiên là cho cô một chút sắc mặt nhìn xem.
Vân Thi Thi không giận cũng không sợ hãi, giống như không nghe thấy lời cô ta, vượt qua cô ta muốn đi.
Sắc mặt Lâm Chi lại càng không vui, lắc mình lần thứ hai, che ở trước mặt cô.
“Đi chỗ nào?”
“Lâm Chi tiền bối, phiền cô tránh ra, chú ý một chút, cô thân là tiền bối phải có chút phong độ, OK?” Vân Thi Thi cười khách khí, lễ phép nói.
Nhưng mà trên mặt cô là tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt châm chọc.
Lâm Chi hoàn toàn bị ánh mắt của cô chọc giận, miệng không đắn đo nói: “Cút trở về đi! Nơi này không phải là chỗ cô nên tới! Cô cho rằng cô là ai, thực sự coi mình là tai to mặt lớn sao?”
Vân Thi Thi lại không để ý lời châm chọc của cô ta, ý cười trên mặt lặng lẽ rút đi, khi nâng mắt, trong mắt đóng băng, lạnh lùng nhìn cô ta, đột nhiên đùa cợt một tiếng.
“Coi mình như chủ nhà, là cô không phải sao? Lâm Chi tiền bối.”
Lời nói của Vân Thi Thi khiêm tốn lễ phép, lại không kiêu ngạo siểm nịnh, không có cao ngạo, cũng không có chút hèn mọn, trên mặt là bình tĩnh, không vì những lời chói tai của Lâm Chi mà mất đi đúng mực.