Cô muốn bù đắp tốt cho đứa nhỏ này.
Ánh mắt nài nỉ của Vân Thi Thi rơi vào trong mắt Mộ Nhã Triết.
Anh không khỏi nhớ lại ngày đó, lúc ở bệnh viện, Vân Thi Thi ôm Hữu Hữu rời đi, Tiểu Dịch Thần lưu luyến không rời chạy theo tới cạnh cửa, nước mắt chảy xuống má.
Có đôi khi, huyết mạch thật là kỳ diệu.
Vân Thi Thi cũng không biết.
Nhưng Mộ Nhã Triết biết.
Mộ Uyển Nhu không phải chưa từng thử cố gắng chạm vào tim Tiểu Dịch Thần.
Lấy lòng, cưng chiều, nhưng cũng không thể khiến đáy lòng Tiểu Dịch Thần gần gũi với Mộ Uyển Nhu.
Nhưng mà Vân Thi Thi cùng Tiểu Dịch Thần ở chung không lâu, Tiểu Dịch Thần lại vô cùng để ý cô.
Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã là ngoài lạnh trong nóng.
Điểm này rất giống anh.
Thời niên thiếu anh cũng như vậy. Ngoại trừ mẹ, người nào cũng không muốn gần gũi, sau khi mẹ qua đời, lại càng khép chặt nội tâm của mình.
Mà Tiểu Dịch Thần, ngoại trừ trước mặt anh, cho dù là tiếp xúc với ai cũng đều là bộ dạng lạnh lùng như băng, không hề gần gũi với bất cứ người nào.
Ngay cả Mộ Thịnh hết lòng yêu thương mà cậu nhóc cũng luôn luôn xa cách.
Nhốt mình trong thế giới của bản thân.
Anh đối với Tiểu Dịch Thần vô cùng nghiêm khắc.
Khi Tiểu Dịch Thần chỉ mới bốn tuổi anh đã cho vào trại huấn luyện, từ nhỏ đã tiến hành phương thức huấn luyện khắc nghiệt.
Đối với anh, cậu nhóc là kính sợ.
Nhưng cũng khát vọng được gần gũi.
Chỉ là bình thường anh rất bận rộn, đối với cậu nhóc không đủ chu đáo, bởi vậy khó tránh khỏi thường xuyên sơ sót.
Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết hơi bật cười, dường như anh không đủ tư cách làm một người bố tốt.
Anh liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, nhàn nhạt mà nói: “Đương nhiên có thể.”
Vân Thi Thi nghe vậy thì ngẩn ra, lập tức vui mừng mở to hai mắt nhìn anh, hạnh phúc đột ngột ập tới khiến cô phòng bị không kịp: “Thật vậy sao?”
Người đàn ông này cứ như vậy mà đáp ứng?
Khiến cho cô không thể tin được!
Vân Thi Thi là người biết điều.
Cô cực kỳ thích Tiểu Dịch Thần, lại chưa từng quên, lúc trước cô cùng anh từng ký kết khế ước.
Nội dung khế ước là cô vĩnh viễn từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tiểu Dịch Thần.
Nhưng hôm nay không còn như vậy nữa.
Mộ Nhã Triết đã đáp ứng cô, hứa cho cô toàn bộ thế giới - toàn bộ thế giới của anh.
Nhưng cô không yêu cầu quá nhiều, chỉ muốn có một gia đình.
Có anh, có hai đứa nhỏ.
Cô vốn cho là, Mộ Nhã Triết nhiều nhất chỉ đáp ứng cho cô cùng Tiểu Dịch Thần gặp mặt, lại không nghĩ rằng anh quả quyết đồng ý như vậy.
Trái tim lập tức tràn ngập ngọt ngào.
Mộ Nhã Triết mỉm cười: “Vì sao không thể?”
Đây là con của bọn họ.
Không chỉ là của cô.
Cũng không phải chỉ là của anh.
Là con của cả hai người bọn họ.
Cô là mẹ của Tiểu Dịch Thần, vì sao lại không thể gặp Tiểu Dịch Thần?
“Cảm ơn!” Vân Thi Thi thỏa mãn mỉm cười.
“Chỉ như vậy sao?” Mộ Nhã Triết nhìn về phía cô, hiển nhiên là hai chữ như vậy còn chưa đủ.
Cảm ơn? Anh không cần lời cảm ơn!
Vấn đề này Vân Thi Thi cũng không hiểu rõ, bởi vậy nghĩ không ra ý tứ trong lời anh nói.
Người ta thường nói, lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển.
Lại không biết lòng dạ đàn ông còn sâu hơn phụ nữ.
Nhất là một người đàn ông phúc hắc như Mộ Nhã Triết thì lòng dạ càng sâu xa khó định hơn.
Mộ Nhã Triết hơi nâng cằm, liếc xéo cô, ngụ ý trong mắt rõ ràng.
Vân Thi Thi liền hiểu ý của anh.
Người đàn ông này, thật sự là cuồng hôn.
Một nụ hôn dường như không đủ.