*quỷ tài: thiên tài có tài năng đặc biệt kiệt xuất và vượt trội
Vân Thi Thi giơ tay ôm lấy cổ anh, dán chặt môi lên môi anh.
Mộ Nhã Triết trở tay giữ gáy cô, hôn càng sâu hơn.
Kiều diễm, sâu sắc, không muốn buông ra.
Khi Vân Thi Thi cho rằng mình đã sắp không thở nổi nữa thì nụ hôn này vội vàng kết thúc.
Vân Thi Thi như con mèo nhỏ lười biếng dựa sát vào ngực anh, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Mộ Nhã Triết...”
Cha chữ vừa ra khỏi miệng, ánh mắt người đàn ông kia nhẹ nhàng dừng trên mặt cô.
Vân Thi Thi mặt đỏ hồng, nhỏ giọng ngập ngừng: “Triết...”
Lúc này người đàn ông kia mới vừa lòng mà khẽ cong khóe môi.
“Tiểu Dịch Thần, thằng bé... Em thấy thân thủ của thằng bé rất lợi hại. Anh huấn luyện cho nó từ nhỏ sao?”
Mộ Nhã Triết nói: “Ừ, từ lúc thằng bé bốn tuổi anh đã đưa nó vào trại huấn luyện.”
Đội biệt kích Báo săn, đứng đầu quân đoàn bộ đội đặc chủng tác chiến.
Huấn luyện vô cùng khắc nghiệt.
Người trong đội biệt kích Báo săn đều là những người đứng đầu quân đặc chủng, không phải binh lính bình thường có thể so được.
Đó mới chính là quân đặc chủng thực sự.
Nói là trên họng súng từng liếm máu cũng không quá.
Vân Thi Thi không khỏi líu lưỡi: “Khó trách thân thủ của thằng bé biến thái như vậy, thì ra là từ nhỏ anh đã huấn luyện nó như thế sao?”
Khóe môi Mộ Nhã Triết run run.
Cô nói Tiểu Dịch Thần biến thái sao?
Vậy xin hỏi, Vân Thiên Hữu là đẳng cấp gì?
Thân thủ của Tiểu Dịch Thần lợi hại là vì anh cố ý hướng cậu nhóc đi theo con đường này nên mới ra sức bồi dưỡng.
Anh cũng coi như đã dành rất nhiều tâm huyết trên người đứa nhỏ này.
Nhưng Vân Thiên Hữu thì sao?
Đứa nhỏ này mới gọi là khủng bố thực sự.
Thực sự đây mới đúng là không cần thầy dạy cũng hiểu.
Quả thực là quỷ tài trong giới thương nghiệp.
Anh nhìn ra được, Vân Thi Thi chẳng qua chỉ coi cậu nhóc như một đứa bé sáu tuổi bình thường, thậm chí cũng chưa từng tập trung bồi dưỡng một tài năng đặc biệt nào cho cậu nhóc.
Nhưng đứa nhỏ này, thế mà lại “tự nhiên tiến hóa”, còn chưa đầy bảy tuổi, trên người đã sở hữu tài sản có giá mấy tỷ.
Như thế này mới gọi là thật sự biến thái có được không?
So sánh với Vân Thiên Hữu, ở mặt nào đó mà nói, rõ ràng là Tiểu Dịch Thần còn kém xa.
Vân Thi Thi không để ý tới ánh mắt kỳ quái của Mộ Nhã Triết, có chút oán trách nói: “Thằng bé còn nhỏ như vậy mà anh đã bắt nó chịu huấn luyện, như vậy sẽ ngăn chặn cơ hội phát triển của thằng bé. Một đứa bé sáu tuổi nên vô ưu vô lo, nên cho nó một tuổi thơ tự do tự tại.”
“Ngay từ nhỏ Tiểu Dịch Thần đã có rất nhiều tài năng bẩm sinh ở lĩnh vực này.”
Mộ Nhã Triết nhàn nhạt mở miệng: “Từ nhỏ thằng bé đã thích đùa nghịch súng ống, bình thường cũng không thích xem phim hoạt hình mà lại rất thích xem phim phóng sự về đề tài quân sự.”
“...”
Đương nhiên Vân Thi Thi cảm thấy rất kinh ngạc vì điều này.
Mộ Nhã Triết quét mắt liếc cô một cái, mỉm cười nói: “Đứa nhỏ này, nếu bồi dưỡng tốt thì sẽ trở thành một quân sự gia thiên tài.”
Một Hữu Hữu, một Tiểu Dịch Thần.
Một thiên tài kinh doanh, một thiên tài quân sự.
Ai cũng có sở trường riêng, bổ sung cho nhau.
Gen, thực sự là thứ không thể tưởng tượng được.
Vân Thi Thi lại ngơ ngẩn mà lắc đầu: “Nhưng mà em vẫn thấy năng lực của Tiểu Dịch Thần quá biến thái. Một đứa bé mà thân thủ có thể so được với người trưởng thành, thật sự là không khoa học chút nào.”
Mộ Nhã Triết nhíu chặt mày.
Cô gái ngốc này.
So với tiểu ma vương Hữu Hữu kia, Tiểu Dịch Thần sao có thể gọi là biến thái được, cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là thiên thần nhỏ mà thôi.
Thân thủ của Tiểu Dịch Thần đúng là lợi hại đến đáng sợ, nhưng về trí tuệ thì cũng không khác lắm so với những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Tài năng kinh doanh của Vân Thiên Hữu đã không thuộc phạm vi trẻ con nữa rồi.
Vân Thi Thi không hề biết đến phương diện đáng sợ như ma vương kia của Vân Thiên Hữu, nhưng Mộ Nhã Triết đã từng lĩnh giáo thủ đoạn của đứa nhỏ này.
Như thế mới thực sự coi là đáng sợ.