Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1944: Chương 1944: Em Yêu Anh Ấy Còn Hơn Sinh Mệnh




“Đưa vào đi.” Tống Ân Nhã lạnh lùng ngắt lời bà, chừa ra một khe hở.

Cô ta bình tĩnh, làm Tống Vân Tích càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Anh ta càng thêm lo lắng.

Anh ta tình nguyện rằng Tống Ân Nhã khóc lớn quậy phá, không phân rõ phải trái mà khóc kể với anh ta, chứ không muốn nhìn thấy em gái mình giống như không hề quan tâm đến cái gì hết.

Người giúp việc thì không có suy nghĩ nhiều như vậy, giống như được tha tội lớn, vội vàng cúi đầu, cung kính bưng khay thức ăn tiến vào bên trong.

Sau khi người giúp việc đi ra, Tống Ân Nhã liền muốn đóng cửa lại.

Tống Vân Tích nhanh tay lẹ mắt ngăn lại: “Chờ đã!”

Động tác của Tống Ân Nhã chậm lại, cô ta quay đầu, khó hiểu nhìn anh ta, vẫn là một đôi mắt trống rỗng không cảm xúc như cũ, làm người ta cảm thấy hoảng sợ.

Rõ ràng là cô ta còn sống, nhưng lại làm người đối diện cảm thấy như người chết.

“Rốt cuộc em bị làm sao vậy?”

Tống Vân Tích bực bội chất vấn: “Em nhìn lại bản thân mình đi, sao lại tự hành hạ mình thành ra như vầy? Thật là kỳ cục!”

Tống Ân Nhã chỉ bình tĩnh nói: “Không cần anh quan tâm.”

Lời này thật lạnh nhạt.

Tống Vân Tích thẹn quá hóa giận, cáu kỉnh trách cứ: “Em tự mà hiểu đi! Cái gì gọi là “không cần anh quan tâm” hả? Anh là anh trai của em! Em là em gái mà anh thương yêu nhất, làm sao anh có thể mặc kệ em được?”

Tống Ân Nhã nghe vậy, trên mặt rốt cuộc cũng có cảm xúc, nhưng chỉ là một nụ cười lãnh đạm: “Nói ra thật là dễ nghe, vậy anh nói cho em biết, anh định quan tâm thế nào đây?”

“...”

Câu hỏi này, khiến Tống Vân Tích sững sờ, nghẹn lời không nói được.

Anh ta không biết phải trả lời như thế nào cho câu hỏi sắc bén này của cô ta.

“Anh có thể làm được cái gì?”

Tống Ân Nhã nhàn nhạt cười, gương mặt tiều tụy, hiện lên sự thống khổ: “Anh, trong mắt anh, nhất định là em rất buồn cười có phải không? Trong mắt của mọi người, em luôn là một người không biết luân thường đạo lý, yêu một người đàn ông không nên yêu, buồn cười lắm đúng không.”

“Anh...”

Tống Ân Nhã mất kiên nhẫn: “Không cần trả lời, bởi vì em biết anh nghĩ cái gì. Cho nên, anh không cần quan tâm tới em, em tự quan tâm đến bản thân mình là được rồi, được chứ?”

“Nhưng mà...”

Tống Vân Tích còn muốn nói thêm.

Tống Ân Nhã lại kiên quyết từ chối: “Anh không cần để ý tới em, cũng không cần chăm sóc cho em. Chuyện của em, tự em giải quyết, không tới phiên anh nhúng tay vào.”

Nói xong, cô ta định đóng cửa lại.

Tống Vân Tích tức giận: “Buồn cười!”

Tống Ân Nhã dừng lại.

Tống Vân Tích tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Ân Nhã, bây giờ em thật là quá đáng! Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho em, nhưng tại sao em cứ hết lần này đến lần khác vì một người đàn ông mà biến mình thành bộ dạng như vậy chứ? Không có anh ta, chẳng lẽ em sẽ chết sao?”

“Đúng.”

Một chữ này rơi vào tai anh ta, vô cùng kiên định.

Cô ta xoay người, buồn bã cười một tiếng, lại rất quyết liệt.

“Em sẽ chết.”

Tống Vân Tích không nói gì.

Tống Ân Nhã cười nhạt, nói từng chữ: “Em yêu anh ấy, còn hơn sinh mệnh.”

Nói xong mấy chữ, “ầm” một cái, cô ta đóng chặt cửa phòng, ngăn anh ta ở bên ngoài.

Tống Vân Tích tức giận nói: “Được! Không cần anh quan tâm, được thôi! Vậy thì anh cũng không thèm quan tâm tới em nữa!”

Anh ta xoay người đi xuống lầu.

Giang Khởi Mộng đi tới, lo lắng hỏi: “Thế nào rồi? Ân Nhã nó...”

“Mẹ quan tâm tới nó làm cái gì? Nó muốn chết, nói là không cần con quan tâm, con biết phải làm sao đây?”

Giang Khởi Mộng vô cùng lo lắng, gương mặt sầu não, bất đắc dĩ thở dài: “Đứa nhỏ này, quá tùy hứng! Tính khí sao lại hư hỏng thế không biết...”

Tống Vân Tích kéo cà vạt, ngồi xuống ghế salon, không nhịn được mà oán trách: “Mẹ, tính cách của Ân Nhã, còn không phải là do cha mẹ quá nuông chiều nó hay sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.