Cô ta đã cha ngày cha đêm không chịu ra khỏi phòng.
Đương nhiên là còn chưa hết tức giận.
Tống Vân Tích buồn bực.
Không biết tiểu tổ tông này bị cái gì, tức giận tự nhốt mình trong phòng, đóng cửa không chịu ra, lại giở tính tình đại tiểu thư.
Anh ta vừa mới trở về từ bộ đội, đã nghe mẹ nhắc tới chuyện này, không cần nghĩ cũng biết, lại ra ngoài bị ai chọc giận rồi.
Tống Vân Tích hỏi: “Cha ngày nay nó không hề ra khỏi cánh cửa này sao?”
“Không có. Nhưng mà... Cô ấy có mở cửa ra.”
“Hồi nào?”
Người giúp việc hoảng sợ, đêm qua lúc bà gõ cửa, Tống Ân Nhã có mở cửa ra.
Nhưng vừa mở cửa, đã nhìn thấy sắc mặt cô ta vô cùng khó chịu, bà vừa mới hỏi một câu, Tống Ân Nhã lạnh lùng ném đổ hết khay thức ăn trong tay bà.
Bà bị ngã.
Nước canh còn nóng đổ lên tay bà, làm bà bị phỏng một mảng lớn trên cánh tay.
Sau đó bà bôi thuốc, băng bó lại, người giúp việc khổ sở kể.
Nhìn trên dưới gia đình nhà họ Tống, không thể nghi ngờ chỉ có mình Tống Ân Nhã là khó phục vụ nhất.
Tính khí kiêu căng, chuyện gì cũng muốn làm theo ý mình.
Không ít người giúp việc trong nhà bị khi dễ, mắng nhiếc.
Người giúp việc nhìn Tống Vân Tích, cẩn thận hỏi: “Cậu chủ, như thế nào? Đã cha ngày cha đêm rồi cô chủ không có ăn cái gì, nếu còn không chịu ăn uống, e là sức khỏe của cô chủ sẽ không thể duy trì nổi.”
“Cần đến bà nhắc nhở tôi sao?”
Tống Vân Tích tức giận cười lạnh.
Anh ta giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó dịu dàng nói: “Ân Nhã, là anh. Mở cửa có được không?”
Bên trong không có động tĩnh gì.
Tống Vân Tích nghi ngờ nhíu mày, lại gõ cửa thêm nửa ngày trời, ôn tồn gọi cô ta thêm nửa ngày trời nữa, nhưng cũng không có bất kỳ tiếng động nào bên trong đáp lại.
Anh ta hoài nghi nói: “Bà xác định cô chủ không có rời khỏi phòng, vẫn còn ở bên trong có đúng không?”
“Dạ! Cô chủ vẫn chưa hề ra ngoài, chúng tôi vẫn luôn coi chừng, nhưng cô ấy chưa từng ra khỏi phòng nửa bước.”
Tống Vân Tích càng thêm hoài nghi, mặt biến sắc, mới vừa nghi ngờ được một chút, lại nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong.
Anh ta vui mừng, một giây sau, cánh cửa bị người bên trong mở ra.
Nhưng khi Tống Ân Nhã xuất hiện ở cửa, Tống Vân Tích lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ mới cha ngày, mà trạng thái của Tống Ân Nhã cũng hoàn toàn thay đổi.
Cha ngày nhốt trong phòng, sắc mặt cô ta có chút sa sút, lớp trang điểm còn chưa tẩy, nhưng có thể nhìn thấy, dường như cô ta đã khóc rất lâu, đôi mắt trở nên sưng đỏ khó coi, gương mặt cũng sưng húp.
Chẳng qua là, bởi vì không có nghỉ ngơi tốt, sắc mặt cô ta rất kém, giống như phủ lên một lớp tro tàn, không có chút sức sống.
“Ân Nhã...”
“A, anh, anh về rồi...”
Tống Ân Nhã nhìn anh ta, ánh mắt trống rỗng, giống như cái tượng gỗ vô hồn, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Nhất là đôi mắt, không có chút tia sáng, ảm đạm tối tăm.
“Ân Nhã, em... Em làm sao vậy?”
Tống Vân Tích chưa từng thấy qua bộ dạng chật vật như vậy của cô.
“Ha ha... Em rất khỏe.” Giọng nói của cô ta bình thản, không nghe ra cảm xúc gì.
Anh ta cứ tưởng cô ta sẽ giống như lúc trước, luống cuông lôi người giúp việc ra làm cái túi trút giận, đánh chửi một trận để phát tiết, hoặc sẽ vọt vào trong lòng anh ta, lớn tiếng khóc lóc kể lể.
Nhưng lần này không có chuyện gì xảy ra hết.
Cô ta chỉ dùng ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ để nhìn anh ta, phảng phất giống như xuyên qua người anh ta, nhìn về phía khác.
Người giúp việc thấy cô ta, không khỏi kinh hồn bạt vía, cố lấy lại dũng khí, thử dò hỏi: “Cô chủ, cô có muốn ăn chút gì không? Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cô...”