Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3219: Chương 3219: Hôn Lễ Thế Kỷ (8)




Vẻ mặt Cung Kiệt u ám, không biết nên khóc hay nên cười, bộ dạng chân tay luống cuống, nhìn thấy Mộ Nhã Triết đi vào, lại càng lúng túng, cầu cứu Vân Thi Thi, “Chị…”

“Ha ha ha!”

Vân Thi Thi cũng cười đến khom lưng.

Cung Kiệt tức giận nói, “Chị, chị còn cười em, còn không nhanh ôm bé con đi bú sữa.”

Vân Thi Thi cười nói, “Em đợi một lát.”

Cô xoay người đi lấy bình sữa, sau đó đi tới, để vào tay Cung Kiệt.

Cung Kiệt nhìn bình sữa, còn ngớ ra một phen, Vân Thi Thi giải thích, thế mới biết, lúc Nguyệt Dao bú sữa dùng lực mạnh, luôn làm cô rất đau, vì thế cô dùng máy hút sữa, hút sữa để vào trong bình, sau đó để Tiểu Nguyệt Dao bú bình.

“Bú bằng bình lâu rồi.”

Cung Kiệt nhẹ nhàng lắc bình sữa, sau đó để núm cao su đến gần miệng Tiểu Nguyệt Dao, đứa bé mở cái miệng nhỏ hồng hào ra, ngậm chặt núm vú cao su, uống sữa hăng say.

Vân Thi Thi vẫn không thể khống chế vụng trộm liếc nhìn nước đọng trước ngực anh, thỉnh thoảng không nhịn được cười, cười ra tiếng.

Qua trăm ngày của Tiểu Nguyệt Dao, Cung Kiệt ra nước ngoài, lâu như vậy không ôm Tiểu Nguyệt Dao, tư thế vẫn quen thuộc như trước.

Hữu Hữu thấy, vụng trộm nói thầm bên tai Tiểu Dịch Thần, “Cậu ôm bé con chuyên nghiệp như vậy, có đủ tư cách hơn cả cha!”

Mộ Nhã Triết nghe thấy được, véo lỗ tai cậu, âm u nói, “Lại đang nói xấu cha gì đấy?”

“Con chỉ nói là, cậu ôm em gái chuyên nghiệp như vậy, sau này nhất định có đủ tư cách làm bảo mẫu!”

“Cha không phải sao?”

“Cha đương nhiên là bảo mẫu! Bằng không, sao có thể nuôi dưỡng Nguyệt Dao tốt như vậy?”

Lúc này Mộ Nhã Triết mới hài lòng.

Cung Kiệt vừa nhìn Tiểu Nguyệt Dao bú sữa, vừa hỏi, “Bây giờ bé con học nói chuyện chưa?”

“Còn chưa đâu! Em gái vừa mới học ngồi xong!”

Ngày đó lúc đi chơi, Tiểu Nguyệt Dao vì cướp món đồ chơi trong tay Hữu Hữu, lập tức ngồi xuống, làm Hữu Hữu hoảng sợ.

Sau khi về nhà, Hữu Hữu nói chuyện em gái có thể một mình ngồi xuống cho Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi, nhưng mà Vân Thi Thi dạy Tiểu Nguyệt Dao ngồi như thế nào, đứa bé vẫn thờ ơ như cũ.

Mãi cho đến một ngày, trong lúc vô tình cô đi vào phòng, thấy Tiểu Nguyệt Dao một mình ngồi xuống, đang chơi đùa đồ chơi, cô bị dọa nhảy dựng lên!

Lúc này cô mới ý thức được, có lẽ Tiểu Nguyệt Dao đã sớm ngồi được, nhưng mà đứa bé chẳng muốn lợi hại, ngoại trừ lấy thứ gì đó hấp dẫn bé con, nếu không bé con tình nguyện nằm, cũng không vừa ý ngồi xuống!

Cung Kiệt không tin, để bình sữa ra, nhìn Nguyệt Dao hướng dẫn từng bước, “Nguyệt Dao, gọi cậu!”

“Y y a a…”

“Cậu! Cậu…”

“Y y a a…”

Vẻ mặt Cung Kiệt ‘Cậu bại bởi cháu rồi’.

Vân Thi Thi nói, “Bé con chưa nói được! Em dạy bé con như vậy, bé con chỉ nghĩ em chơi đùa với bé mà thôi!”

“Đợi bé con mở miệng học nói chuyện, em nhất định phải để bé con gọi cậu đầu tiên.”

“Không được!”

Mộ Nhã Triết không đồng ý, “Cậu chết tâm đi.”

Gọi đầu tiên, chắc chắn là ‘Cha’, hoặc là ‘Mẹ’.

Cậu sao?

Nằm mơ đi!

Cung Kiệt cười nhạo một tiếng, “Từ ‘Cậu’ phát âm đơn giản hơn nhiều, không phải sao? Từ cha khó như vậy, Tiểu Nguyệt Dao chắc chắn học không được.”

Người đàn ông nào đó rất tự tin, “Con gái của anh thông minh như vậy, phát âm khó cũng có thể học được.”

“Anh rể, chúng ta đánh cược đi, từ thứ nhất Nguyệt Dao mở miệng gọi chắc chắn là cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.