“Anh rể, chúng ta đánh cược đi, từ thứ nhất Nguyệt Dao mở miệng gọi chắc chắn là cậu.”
Hữu Hữu nghe xong, có chút bất mãn kháng nghị, “Vì sao không phải là ‘Anh’ chứ?”
Cung Kiệt vỗ đầu cậu, ghét bỏ nói, “Đi sang một bên, chuyện này không liên quan đến cháu.”
Hữu Hữu ôm đầu, như hổ rình mồi trừng mắt với anh, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười xấu xa, xoay người thì thầm vài câu với Tiểu Dịch Thần.
Tiểu Dịch Thần lộ ra biểu tình ‘Anh hiểu rồi’, cười thần bí với Hữu Hữu, hai bánh bao nhỏ cười đến xấu xa.
Lúc tối, trước cửa phòng, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần rón ra rón rén mở cửa phòng, đi vào phòng ngủ chính.
Cửa phòng ngủ chính khép hờ, không có khóa, Tiểu Dịch Thần nhẹ nhàng bước vào phòng trẻ sơ sinh, đi đến bên giường, cúi đầu nhìn vào trong nôi, thấy lúc này Tiểu Nguyệt Dao đang tỉnh, mở to đôi mắt bồ câu, nhìn thấy cậu, hưng phấn híp mắt cười, đôi chân đạp đạp, giống như kích động.
Tiểu Dịch Thần lập tức dựng thẳng ngón tay, ý bảo bé con chớ có lên tiếng, nhưng mà Tiểu Nguyệt Dao đâu hiểu hành động này là có ý gì, trái lại cảm thấy tò mò, mở to hai mắt nhìn, đầu nghiêng sang một bên, ánh mắt khó hiểu.
Cậu cúi người, cẩn thận bế Tiểu Nguyệt Dao lên, sau đó ôm em gái, chuồn ra khỏi phòng, ôm đến phòng mình.
Hữu Hữu lấy bình sữa, để cho Tiểu Dịch Thần ôm Tiểu Nguyệt Dao, đầu tiên là cho em gái bú sữa, đợi cho bé con ăn uống no say, Tiểu Dịch Thần ôm Tiểu Nguyệt Dao vào trong ngực, Hữu Hữu đối mặt bé con, cười dịu dàng.
“Nguyệt Dao, anh trai dạy em học nói, có được không?”
Tiểu Nguyệt Dao chậc lưỡi, đôi mắt sáng ngời, rực rỡ mênh mông.
Hữu Hữu nắm lấy tay nhỏ của bé con, gằn từng chữ dạy, “Anh - - Anh - -”
Tốc độ nói của cậu rất chậm, nói rõ ràng, thật sự dạy bé con.
Nguyệt Dao nghe xong, có lẽ vì cậu nói chuyện rất chậm, biểu tình còn vui vẻ, cho nên kích động đạp đạp chân, cười rộ lên ‘Khanh khách’.
“Khanh khách - -”
Hữu Hữu ngổn ngang trong gió, lại lặp lại một lần, “Nguyệt Dao, kêu anh - - anh - -”
“Khanh khách…”
Tiểu Nguyệt Dao lại hưng phấn duỗi chân!
Hữu Hữu nâng trán, có một loại cảm giác vô lực!
Tiểu Dịch Thần vội vàng an ủi cảm xúc của cậu, “Hữu Hữu, em đừng lo lắng! Em gái mới sáu tháng, thời điểm như vậy dạy bé con học nói, là chúng ta dạy trước, hơn nữa, bé con không hiểu gì cả, cần kiên nhẫn dạy!”
Hữu Hữu nghe xong, vô tội nói, “Em gái hình như không hiểu em nói gì nha.”
“Em lớn như vậy, em cũng nghe không hiểu người khác nói.”
“…”
“Dần dần sẽ được!”
Tiểu Dịch Thần cười tít mắt nói, “Nhất định phải để em gái học nói từ ‘Anh’ trước, tức chết cậu và cha!”
“Hừ! Đúng vậy!”
Khi Hữu Hữu nghĩ tói Nguyệt Dao gọi từ ‘Anh’ đầu tiên, Cung Kiệt nghe được biểu tình suy sụp như thế nào, tinh thần cậu lại phấn chấn lên!
“Anh…”
“Khanh khách…”
“Anh - - anh - -”
Cuối cùng, Hữu Hữu dạy cổ họng sắp mất nước, cũng không biết bé con cười cái gì, vậy mà cười không ngừng.
“Em gái cực kỳ thích cười nha!”
Tiểu Dịch Thần phát hiện vấn đề này, “Từ khi sinh ra, hình như em gái không thích khóc! Ngoại trừ lúc đói bụng, lúc thân thể không thoải mái, lúc vừa sinh ra, nghe mẹ nói, em gái từ trong bụng chui ra, cũng chỉ gào khóc tượng trưng vài tiếng…”