Lại một câu nói, chủ đề lại chuyển hướng về phía cô.
Vân Thi Thi giật mình, lập tức trả lời qua loa: “Vẫn tốt! công việc đóng phim, hay bất cứ công việc gì đều vất vả cả.”
“Đúng vậy, trước đây tớ còn cảm thấy việc ca cẩm về công việc mệt mỏi chỉ là than thở xuông! Nhưng khi thực sự vào công ty làm, mới phát hiện, đi làm thật sự mệt như chó vậy (câu này nguyên tác không phải mình dịch bậy đâu). Tiếu Tuyết cau có oán hận.
Vân Thi Thi biết rõ chuyện đời tư của cô ấy.
Một gia đình nhỏ có điều kiện, được sống đúng tiêu chuẩn con gái nhà giàu, mới học đại học, Tiếu Tuyết đã có một chiếc BMV, khiến bao nhiêu người đố kỵ.
Vì vậy, một tiểu công chúa trong nhà như vậy bỗng một ngày phải đi làm, nhất định sẽ khó thích ứng.
Có lúc Tiếu Tuyết cũng từng nhất thời nản lòng, rủ cô cùng tới quán cà phê làm việc ngoài giờ, không có chút kiên trì gì cả, mỗi ngày đều như vậy.
Thật sự cô ấy không phải người có thể chịu được khổ cực.
Do đó, có thể nghiêm túc làm việc cả tháng vừa rồi, đã đủ khiến cô bất ngờ rồi.
“Vì sao cậu không chịu về làm việc cho công ty gia đình?”
“Ừ, bởi vì cha tớ nói, muốn tớ tự rèn luyện bươn trải ở bên ngoài một thời gian, rồi mới về làm cho nhà.” Tiếu Tuyết nói: “Có điều, tớ có thể kiên trì được như vậy, cha tớ cũng rất ngạc nhiên.”
“Tớ cũng không nghĩ tới là cậu cũng có thể kiên trì được.”
“Biết vì sao không?” Tiếu Tuyết bí mật nháy mắt với cô, rồi ngại ngùng cười.
Thì ra, bởi vì khi cô ấy mới tới công ty được không lâu, thì bị điều chuyển đến bộ phận hành chính làm văn thư.
Mà trưởng bộ phận này, là người đàn ông đang ngồi đây.
Cái người tên Cao Nam này, Tiếu Tuyết yêu Cao Nam như tình yêu mới chớm của một nữ sinh, tất nhiên là say đắm vô cùng rồi.
Cao Nam là trưởng phòng hành chính, cũng là con của một cổ đông bên ngoài trong ban giám đốc của công ty này, gia cảnh ưu việt, làm một quý công tử, cùng với nhà họ Tiếu có thể xem như là môn đăng hộ đối.
Tướng tá của anh ta lớn lên cũng đẹp trai, lại rất có phong độ, cũng là soái ca trong lòng của không ít cô gái trong công ty, công tử văn nhã, hiển nhiên là bắt được trái tim của Tiếu Tuyết.
Cô ấy có thể kiên trì được cũng nhờ có soái ca làm động lực.
Tiếu Tuyết là một cô gái dám yêu dám hận, đối với người mình thích, thích chân thành, từ khi bước vào phòng hành chính được nửa tháng, cô ấy liền lấy hết dũng khí bày tỏ tình cảm với Cao Nam, nhưng mà điều đáng ngạc nhiên là, Cao Nam lại nhận lời ngay.
Hai người chính thức thiết lập quan hệ yêu đương.
Tiếu Tuyết thậm chí còn dự định nửa năm sau sẽ mang Cao Nam về ra mắt người lớn, hiện tại cô ấy đang rơi vào lưới tình nồng nhiệt, nếm trải ngọt ngào, nhưng mà nhắc tới việc gặp người lớn trong nhà, Vân Thi Thi lại có chút thắc mắc.
Tiến triển này có phải hơi nhanh không?
“Thi Thi, từ khi có Cao Nam, tớ bỗng nhiên cảm thấy tớ là một cô gái hạnh phúc nhất trên đời.” Tiếu Tuyết thỏa mãn cười, biểu cảm hạnh phúc trên gương mặt thoải mái bộc lộ ra.
Vân Thi Thi cười cười, nhưng lại đột nhiên cảm nhận thấy, lúc Tiếu Tuyết nói những lời này thì Cao Nam lại cứ nhìn cô chằm chằm.
Lập tức thấy rất khó chịu.
Tiếu Tuyết chợt nhớ ra cái gì, nói: “Đúng rồi, còn nhớ rõ Hoàng Lệ Lệ không?”
Hoàng Lệ Lệ?
Vân Thi Thi thì thào nhẩm lại cái tên này, cô đương nhiên là còn nhớ rõ.
Lúc đại học làm hoa hậu giảng đường, khiến bao nhiêu nam sinh thầm thương trộm nhớ, nhưng mà, cô lại không thể tạo được ấn tượng tốt với Hoàng Lệ Lệ.
Cũng không biết là do nguyên nhân gì, mà Hoàng Lệ Lệ luôn tỏ ra đối chọi gay gắt với cô, ở trước mặt cô luôn tỏ ra cực kỳ kiêu ngạo, khiến người khác không ưa.
“Cô ấy làm sao?”
“Đó! Lần này tớ hẹn cậu còn có một việc.”