Tiếu Tuyết nói rồi lấy trong túi ra một tờ thiệp, đưa tới.
Vân Thi Thi cầm lấy, xem một chút.
Lại là thiệp mời họp lớp.
“Hôm qua cô ta nhắn tin ở trong nhóm chat của lớp là muốn tổ chức họp lớp, nghe nói là tổ chức ở câu lạc bộ Vĩnh Dạ, cô ta không liên hệ được với cậu, nên nhờ tớ gửi giùm.”
Vân Thi Thi nói: “Câu lạc bộ Vĩnh Dạ? Có người nói chi phí ở đó rất đắt.”
Ở trong ấn tượng của cô, hoàn cảnh gia đình của Hoàng Lệ Lệ rất bình thường, sao lại lựa chọn tổ chức tiệc chiêu đãi câu lạc bộ.
Tiếu Tuyết khinh miệt cười: “Nhà cô ta nghèo như vậy, hơn nữa lúc tốt nghiệp xong cũng chưa xin được việc, vẫn còn đang ăn không ngồi rỗi, sao có thể mời tới những nơi đắt đỏ như vậy? Cô gái ham hư vinh như cô ta, tớ cá là tám chính phần mười bám được vào người giàu có, cho nên mới mời chúng ta tới để khoe khang thôi.”
Vân Thi Thi chống cằm: “Kỳ thực tớ không muốn đi lắm.”
“Tớ cũng không muốn đi, không chừng lại phải nhìn thấy cảnh có một số người cố ý khoe khoang bạn trai của mình đấy, rồi tới túi xách, nhẫn kim cương, dây chuyền ấy nhỉ... không thú vị gì!”
Vân Thi Thi hơi trầm mặc.
Tiếu Tuyết lại nói: “Có điều lần này Lớp Trưởng có nói là không lâu sau cậu ấy sẽ ra nước ngoài, nhân cơ hội này họp mặt cùng bạn học lần cuối, cho nên cậu ấy hi vọng, cả lớp có thể tới đông đủ. Lớp trưởng đã nói như vậy, tớ cũng không thể từ chối.”
“Lớp trưởng muốn ra nước ngoài?”
Vân Thi Thi có chút ấn tượng đối với lớp trưởng này.
Lớp trưởng Mạnh Thanh Hạ, người này cũng từng giúp cô không ít.
“Bao giờ thì họp lớp?”
“Chính là ngày mai đấy.”
Vân Thi Thi ngẩn ra.
“Thi Thi cậu có muốn đi không?” Tiếu Tuyết dò xét hỏi.
Vân Thi Thi trầm mặc một lát: “Không muốn đi.”
“Đi đi!”
Cao Nam bỗng nhiên nói: “Ngày mai, tôi sẽ đưa Tiếu Tuyết đi. Thi Thi, cô cũng nên đi cùng đi.”
Tiếu Tuyết không nhận thấy được giọng nói có vẻ hơi nhiệt tình của Cao Nam, mà còn phụ họa nói: “Thi Thi, đi đi mà! Cậu bây giờ cũng không giống trước đây, ai còn dám chê cười cậu chứ? Hơn nữa, có tớ ở đây, cậu không phải sợ! Ai dám bắt nạt cậu, tớ nhất định không bỏ qua cho người đó.”
Cao Nam cũng nói theo: “Thi Thi, nên đi cùng đi.”
Cái người Cao Nam này hình như hơi quá nhiệt tình thì phải.
Vân Thi Thi cảm thấy rất khó xử, vì cứ thấy hình như lực chú ý của người này đặt ở trên người cô hơi nhiều!
Nghĩ như vậy, cô hơi mất tự nhiên, vì vậy chậm rãi đứng dạy, nói: “Tớ đi wc một chút.”
“Ừ! Được.”
Tiếu Tuyết mỉm cười, gật đầu, cúi đầu uống một ngụm cà phê.
Vân Thi Thi đi vào wc, rửa sạch vết nước dính trên tay đi. Mới vừa nãy lúc uống mocha không cẩn thận để rớt ra tay một ít.
Rửa tay xong, liền bị bóng người đàn ông thình lình xuất hiện trước của wc làm cho giật mình hoảng hốt.
Chỉ thấy Cao Nam đứng dựa đứng ở trước cửa, dựa vào tường, cũng không biết anh ta đã đứng ở đây từ bao giờ, thân trên mặc áo sơ mi đen đồng bộ với quần ở bên dưới, nhìn dáng vẻ thì rất đường hoàng sáng sủa, cô lấy lại tinh thần, đối diện tầm mắt hắn, lúc nhìn tới ánh mắt thâm trầm kia, lại không tránh khỏi giật mình, hơi lùi lại, kéo xa khoảng cách giữa hai người.
“Anh... tại sao lại ở chỗ này?”
Vân Thi Thi cười miễn cưỡng.
Cao Nam không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô.
“Vân Thi Thi, đúng là một cái tên dễ nghe! Hơn nữa, người cũng như tên, bộ dáng cũng rất động lòng người!” Cao Nam bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, khiến người khác rất khó hiểu.
Vân Thi Thi cau mày, người đàn ông này thật kỳ quái!