Thấy cậu nói nghiêm túc như muốn bàn việc lớn với anh, Mộ Nhã Triết nhíu mày.
“Chuyện gì?”
“Cha, là như vầy.”
Hữu Hữu nói xong, cơ thể bé nhỏ liền chui vào trong chăn của anh, cười tít mắt nằm úp sấp trên ngực anh, hai tay giữ lấy mặt anh thơm hai cái, sau đó đôi mắt cong cong nói: “Cha, hôm nay cha có rảnh không?”
“Không rảnh.”
“Hu hu...”
Hữu Hữu vừa nghe thấy liền tủi thân nhăn mày: “Không thể xin nghỉ sao?”
Mộ Nhã Triết trầm ngâm giây lát: “Có thể, nhưng cũng phải nhìn xem là chuyện gì!”
“À.”
Anh nhịn không được nhéo nhéo đôi má hồng hảo của Hữu Hữu, nhíu mày nói: “Con không cần thừa nước đục thả câu! Nói nhanh, có chuyện gì?”
“Xế chiều hôm nay có một buổi họp phụ huynh. Kỳ thật, lúc nhập học, mẹ không đến nên thầy giáo không thể liên lạc được, trong buổi họp phụ huynh lần này yêu cầu nhà mình nhất định phải có một người đến.”
“...”
“Cha không đi được à?”
Hữu Hữu có chút lo lắng nói: “Thực ra con cũng biết họp phụ huynh chẳng qua chỉ là một hình thức, không nhất thiết phải đi. Trước kia, khi mẹ chưa tiến vào làng giải trí, một lần họp phụ huynh cũng không bỏ. Nhưng bây giờ thân phận của mẹ rất đặc biệt, không thể lộ mặt, cho nên, chỉ có thể nhờ cha thôi. Được không ạ?”
“Được!” Mộ Nhã Triết đồng ý:“Buổi chiều mấy giờ?”
Hữu Hữu vô cùng vui vẻ đáp: “Buổi chiều hai giờ!”
“Được. Đến chiều, cha sẽ đúng giờ có mặt.”
“Dạ! Vậy con ở trường học chờ cha. Địa chỉ trường học cha biết chứ?”
“Biết.”
“Chụt! Cha thực ngoan!”
Lúc này Hữu Hữu mới hài lòng hôn anh thêm cái nữa, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Có điều, cha tham gia họp phụ huynh, có thể đồng ý với con một điều kiện không?”
“Điều kiện gì?”
Hữu Hữu nháy mắt ra hiệu, phun ra bốn chữ: “Khiêm tốn một chút.”
Mộ Nhã Triết thế nhưng lại rất vui vẻ.
“Con muốn cha phải khiên tốn thế nào?”
“Ít nhất, không cần quá rêu rao, không cần lái con xe 18 triệu( NDT) đến, con không muốn để thầy cô trong trường nghĩ con là phú nhị đại*.”
*Phú nhị đại: (thế hệ siêu giàu thứ hai) chỉ những cậu ấm cô chiêu, con nhà giàu có.
Mộ Nhã Triết thực bị cậu chọc cười: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Hừ! Cho dù là vậy con cũng không muốn người ta nhàn rỗi lại đem ra buôn chuyện. Cực kỳ phiền nha!”
Nói xong, Hữu Hữu cười, nói: “Cha, cha ngủ thêm lát nữa đi, con đi làm bữa sáng! Đợi đến 8 giờ, con sẽ gọi cha dậy.”
“Tiểu Dịch Thần đâu?”
“Chạy bộ sáng sớm rồi.”
Cậu cùng Tiểu Dịch Thần mỗi ngày đều thức dậy rất sớm.
Tiểu Dịch Thần chịu trách nhiệm dắt chó đi dạo, còn cậu chịu trách nhiệm làm bữa sáng.
Phân công rất rõ ràng.
Lúc Mộ Nhã Triết rời giường, hai tiểu gia hỏa đã được tài xế đưa đến trường.
Hôm nay là thứ sáu.
Cách ngày Vân Thi Thi vào tổ kịch đã qua bảy ngày.
Lại thêm một ngày nữa.
Thế mà đã giống như nửa tháng không nhìn thấy cô rồi.
Mỗi ngày một mình ngủ trên giường lớn, anh đều cảm thấy trong lòng như bị thiếu đi nửa.
Không thể để thành thói quen thế được.
Một khi đã thành thói quen ôm một người ấm áp trong lòng ngủ, sẽ không thể chấp nhận cô đơn ngủ một mình nữa!
Sau khi cô đi, anh mới cảm thấy một người ngủ có bao nhiêu trống trải, vắng lặng, cô đơn.
Mỗi lần về đến nhà, anh nhìn căn phòng tối mịt, giường lớn trống không, anh lại cảm thấy bóng tối như bao trùm tất cả, vô cùng áp lực.
Cố kìm nén không chủ động gọi điện cho cô, mà cô cũng không gửi cho anh lấy một tin nhắn.
Có bận đến thế sao?
Bận đến mức gửi cho anh một tin nhắn cũng không có thời gian?