Mộ Nhã Triết đứng dậy, một tay nắm một đứa bé đi về phía toilet.
Nhưng mà, chuyện thú vị là, hai bé con chỉ cao đến eo anh, một lớn hai nhỏ, hành trình là sự chênh lệch chiều cao rất dễ thấy.
Mộ Nhã Triết cao 1m88, dễ khiến người ta chú ý, chỉ là, có lẽ là do rất cao, thế nên lúc tay nắm tay hai đứa trả, không thể không hạ thấp người một chút, hơi hơi khom đầu gối xuống.
Bởi vậy, nhìn qua, trên người người đàn ông đã không thấy sự kiêu căng ngày xưa, mà có thêm vài phần mềm mại của người ta.
Anh là một người cha trẻ tuổi, 28 tuổi, nhưng là cha hai đứa nhỏ rồi.
Vì thiếu kinh nghiệm, hoặc là trong thường ngày đã quen mạnh mẽ vang dội, bởi vậy, lúc đối mặt hai nhóc con, thậm chí có một chút không biết làm thế nào.
Nhưng sau tất cả, bản tính dịu dàng của người làm cha lúc đã lộ ra rồi, thì khó mà che dấu được.
Đôi mắt Vân Thi Thi cong cong, không khỏi xoa lên nhẫn kim cương trên ngón áp út, trong lòng là cảm giác thỏa mãn ngọt ngào.
Cô cúi đầu, xem thực đơn nhanh như gió, do dự chọn lựa thức ăn.
“Chị Tống! Ở đây ở đâu, em ở đây!”
Giọng nói một cô gái đột ngột vang lên bên cạnh.
Vân Thi Thi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Tống Ân Nhã ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trên mặt là lớp trang điểm tỉ mỉ, mới vừa xách túi đi đến, thì liếc mắt một cái đã trông thấy Vân Thi Thi ngồi trong phòng nhìn cô ta, ánh mắt nhất thời thay đổi.
“Sao lại là cô?”
Không đợi Vân Thi Thi có phản ứng gì, Tống Ân Nhã đã dã man chất vấn.
Vân Thi Thi im lặng, nhất thời có cảm giác muốn đổi nhà hàng.
Tống Ân Nhã hình như là có hẹn với người ta, hẹn ở chỗ nào, nhưng mà mới vừa đi qua cửa, hai người đã không hẹn mà gặp.
Thấy Vân Thi Thi, lửa giận trong lòng Tống Ân Nhã cháy lên.
Lúc trước cô ta nghe nói Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi tổ chức lễ đính hôn rất lớn ở đảo nhỏ tư nhân, lúc ấy, rất nhiều nhân vật cấp cao của chính đàn và Tổng Thống các quốc gia, cũng có mặt đầy đủ.
Cảnh tượng vô cùng nở mày nở mặt.
Những chuyện này cô ta nghe Tống Vân Tích nói.
Tống Vân Tích cố ý tại nhắc chuyện này trước mặt cô ta, chỉ vì, muốn kích thích cô ta, khiến cô ta hoàn toàn hết hy vọng với Mộ Nhã Triết, đừng ôm mơ mộng không thực tế gì nữa.
Tống Ân Nhã nghe xong, ở mặt ngoài vẻ mặt không hiện gợn sóng gì, nhưng nội tâm nổi lên sóng to gió lớn.
Vậy mà... Thật sự đính hôn rồi!
Cô ta nhẹ nhàng chất vấn một câu: “Không phải Nhà họ Mộ rất không hài lòng với Vân Thi Thi sao? Sao lại đồng ý đồng ý?”
Tống Vân Tích lại nói: “Không có bất kì ai của nhà họ Mộ có mặt. Chú Mộ dưới tình hướng không vận dụng bất kì thứ gì của nhà họ Mộ mà tự mình xử lý buổi lễ! Nhưng là, ngoài ý muốn, mọi chuyện thuận lợi vui vẻ! Nghe nói, chú Mộ vì người phụ nữ kia mà, đào hết tâm tư, tạo ra một hôn lễ bãi biển như mộng như ảo, hoàn cảnh hôm đó vô cùng lãng mạn, giống như truyện cổ tích vậy.”
Mỗi một chữ mà Tống Vân Tích bật ra đều nhẹ nhàng như gió, nhưng đối với cô ta thì lại nhũ băng sắc nhọn, đâm vào khiến trái tim của cô ta rỉ máu.
Tống Ân Nhã nghe, đau lòng đến không thở nổi.
Cô ta không cam lòng!
Cho dù, cô ta am hiểu sâu thế nào, có lẽ cô ta dùng hết mọi cách, cũng khó có thể đạt được trái tim của anh Mộ, nhưng dù vậy, cô ta khó có thể thản nhiên buông tay!
Cô ta không cam lòng!
Cho tới nay, phàm là thứ cô muốn, chưa từng có việc không chiếm được.
Chỉ riêng đụng phải Mộ Nhã Triết lòng dạ sắt đá này!