Dù là kiểu Pháp, kiểu Trung Quốc, kiểu Nhật...
Cậu đều từng thử làm.
Hơn nữa đối với tiêu chuẩn Pháp, cậu vô cùng am hiểu, không vì nguyên nhân gì khác, mà vì mẹ cậu yêu tha thiết gan ngỗng và thịt bò rán kiểu Pháp, bởi vậy, lúc cậu học, chuyên môn tấn công vào thức ăn kiểu Pháp.
Làm đến mức mình cũng sắp nôn ra, mẹ vẫn chung tình với thức ăn Pháp.
...
Mẹ đúng là thần mà, xem ra, người mẹ ngô nghê này của cậu, có tình yêu đích thực với thức ăn Pháp!
“Nhà hàng này, phong cách độc đáo, món ăn có tiếng tăm nhất, là thịt bò rán kiểu Pháp.”
Mộ Nhã Triết tỉ mỉ lật từng tờ thực đơn một, vừa gọi cơm, vừa giới thiệu với cô.
Vân Thi Thi lại hơi kinh ngạc, “Làm sao anh biết, em thích ăn thịt bò rán kiểu Pháp?”
Mộ Nhã Triết lại cười mà không nói, yên lặng liếc Hữu Hữu ngồi bên người cô một cái.
Hữu Hữu mỉm cười.
“Cha hỏi mẹ thích ăn gì nhất, nên con thành thật trả lời!” Nói xong, cậu lại nói với Mộ Nhã Triết, “Cha à, cha không biết đâu, mẹ là người ham ăn số 1 đó, dưới tay nghề của con, khẩu vị của mẹ bị nuôi đến rất điêu, rất kén ăn đó! Nếu hương vị nhà hàng cha đề cử không được tốt lắm, chắc chắn mẹ sẽ thất vọng đó!”
Vân Thi Thi cười, nhịn không được vuốt mũi cao của cậu một cái, “Con đó hả!? Dù là đầu bếp giỏi cỡ nào, cũng không giỏi như Hữu Hữu nhà chúng ta!”
Tiểu Dịch Thần cũng chạy qua vuốt mông ngựa*: “Tay nghề Hữu Hữu giỏi nhất! Thịt bò Hữu Hữu rán mới đúng là có tiêu chuẩn cao nhất thế giới!”
*vuốt mông ngựa: nịnh nọt
Hữu Hữu liếc mắt một cái thì biết cậu vuốt mông ngựa, lạnh lẽo nói: “Em từng làm thịt bò rán cho anh nếm chưa?”
Khóe mắt Mộ Dịch Thần hung hăng giật giật một phen.
“Chưa.”
Mộ Nhã Triết ở một bên nhàn nhạt nói: “Tiểu Dịch Thần, con rất có tương lai đó! Vuốt mông ngựa cũng vuốt đến hằn dấu luôn rồi.”
Vân Thi Thi bật cười.
Mộ Dịch Thần càng xấu hổ, bỗng nhiên cậu già mồm át lẽ phải: “Cái gì mà vuốt mông ngựa chứ! Con nói thật lòng mà! Với lại, con cũng từng ăn thịt bò Hữu Hữu rán chứ bộ?”
Vân Thi Thi liếc mắt Hữu Hữu nhìn nhau một cái, một mảnh mờ mịt.
“Lúc nào vậy?”
“Mơ, mơ... Trong mơ...” Mộ Dịch Thần yên lặng nói.
Yên lặng - -
Ba người thương tiếc nhìn Mộ Dịch Thần, cậu tội nghiệp chọc chọc đầu ngón tay, có vẻ vô cùng ấm ức.”Ai bảo Hữu Hữu không làm cho con ăn!”
“Anh đúng là đồ tham ăn, ngoại trừ ăn, anh còn biết cái gì?” Hữu Hữu hận cậu không tốt, ở một bên châm chọc cậu.
Mộ Dịch Thần cô đơn cúi đầu xuống, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, than thở oán giận: “Muốn nếm thử thịt bò Hữu Hữu làm lắn đó, kết quả thì sao, chỉ có thể thỏa mãn nguyện vọng ở trong mơ...”
Vân Thi Thi cười cười”Ha ha”, cảm thấy bé con này rất biết chọc cười người ta.
Mộ Nhã Triết im lặng rồi.
Người nầy, từ nhỏ đã có tính hài hước hả?
“Không phải là một phần thịt bò rán sao? Đi về em làm cho anh ăn!”
Hữu Hữu hào khí vạn trượng mà vung tay lên, khiến Tiểu Dịch Thần hoan hô không ngừng.
“Hai người các con đó, đủ rồi, không được làm loạn nữa. Mẹ có dạy các con rằng, trước mặt công chúng, phải giữ vững vẻ thân sĩ không.”
Hữu Hữu và Mộ Dịch Thần rất ăn ý ngồi nghiêm chỉnh lại, trẻ con dễ dạy.
“Trở lại đường ngay chưa?”
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần lắc lắc đầu.
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng xoa lên tóc đen rơi bên tai Mộ Dịch Thần, rồi cười với cô: “Em gọi cơm trước đi, anh mang hai đứa nhóc này đi rửa tay.”
“Được.”
Đột nhiên Vân Thi Thi hỏi, “Anh muốn ăn gì?”
“Sao cũng được.”