Khuôn mặt cô gái bị mũ che kín, trên mặt mang khẩu trang thật dày, che kín hơn phân nửa gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tối đen như vực sâu vạn trượng.
Nhưng đó có thật sự là ánh mắt của con người không?
Đây không phải ánh mắt người sống nên có.
Không có một tia sinh khí, tựa như hai lỗ thủng trống rỗng, từ sâu trong đó lại tỏa ra khí lạnh rét thấu xương bức người.
Càng đáng sợ hơn là, xung quanh ánh mắt, phủ kín những vết sẹo dữ tợn, như bị thứ rất sắt nhọn làm bị thương, cho dù miệng vết thương đã khép lại, nhưng đã để lại nhưng vết sẹo vĩnh cửu.
Người này...
Tới cùng sao lại bị thế này?
Che kín cả người mình, trên mặt lại có vết sẹo, đúng là vô cùng khả nghi!
Người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Nói thực ra, anh ta giữ mộ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta dọa đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Bảo vệ vỗ vỗ bộ ngực, không đợi anh ta phản ứng.
“Giúp tôi tra một cái tên.”
Cô gái kia lại buồn rười rượi mà lặp lại câu nói đó, như đang mặc niệm thần chú cổ xưa mà lại đáng sợ, giọng nói trầm thấp khàn khàn, hoàn toàn không nghe ra cảm giác sinh động gì.
Sắc mặt bảo vệ cứng ngắc một trận, lập tức lấy một tập tài liệu từ một bên ra, tức giận hỏi: “Tên là gì?”
“Lý Cầm.”
“Lý Cầm, là “Cầm” trong ‘đàn dương cầm’ phải không?”
Người phụ nữ chậm rãi gật gật đầu nói phải.
“Ai nha, tên này mới vừa mới vào không lâu thôi... Ở hàng 19 ô 23...”
Anh ta vừa dứt lời, cô gái kia xoay người mà không phát ra một tiếng động nào, đi về khu mộ.
Bảo vệ nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái, kìm nén hồi lâu, nhịn không được hùng hùng hổ hổ phun ra mấy chữ: “Đúng là người kì lạ!”
Cô gái cũng chưa đi xa, bước chân đột nhiên mạnh mẽ ngừng, chậm rãi xoay người, đôi mắt giống như mắt quỷ, bắn thẳng về phía anh ta.
Bảo vệ hoảng không lên tiếng nổi, cắn môi theo bản năng, lấy lòng cười cười với cô ta.
...
Khu mộ thứ năm.
Hàng 19, số 23.
Đây là một loạt Mộ Bia mới xây, không khí lạnh lẽo.
Cô gái ngừng chân trước mộ, chỉ thấy trên bia mộ, có một tấm ảnh trắng đen của Lý Cầm, bên dưới có đồ cúng và hoa tươi, cô ta chậm rãi quỳ trên mặt đất, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp lạnh lẽo, ánh mắt hơi hơi nheo lại.
“Na Na... Con phải sống sót...”
“Nhất định phải báo thù cho mẹ, mẹ hận người đó! Mẹ rất hận!”
“Mẹ nhất định phải bắt con đàn bà đê tiện kia, sống, sống không bằng chết... Mẹ nhất định phải bắt cô ta đau khổ cả đời!!”
...
Tiếng kêu thê lương mà tuyệt vọng, vẫn còn vang bên tai.
Cô gái yên lặng khẽ vuốt ảnh chụp lạnh lẽo, sáng sớm, sương còn nặng, trên ảnh phủ một tầng ẩm ướt thật dày.
Cô ta nhẹ nhàng dịu dàng vuốt ve, từng chút từng chút mà lau sạch ảnh chụp.
Lúc cô gái đi khỏi, hoa tươi trước bia mộ, bị giẫm tán loạn.
Bảo vệ nhìn theo bóng dáng kia, yên lặng nói thầm một câu: “Còn giống quỷ hơn cả quỷ! Bệnh không nhẹ!”
...
Ban đêm.
Vân Thi Thi về nhà từ đoàn phim, một nhà bốn người đồng loạt đi đến nhà hàng Tây dùng cơm.
Mộ Nhã Triết cố ý chọn một nhà hàng kiểu Pháp, Tiểu Dịch Thần vừa nghe sẽ được đi ăn ở nhà hàng Pháp, vui vẻ hoa tay múa chân.
“Con thích nhất là ăn đồ ăn Pháp! Cha thật anh minh! Cha thật oai phong!”
Hữu Hữu vừa nghe, lại có biểu cảm như sắp nôn ra.
Thức ăn Pháp, cậu đã ăn nhiều lắm, sau khi học nấu ăn, các loại thức ăn khác nhau cậu đều học một chút.