“Không cần.”
Hữu Hữu nhắm mắt lại.
Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên tiến đến bên lỗ tai cậu, lén lút nói: “Em trai, lông mi của em thật dài....”
“...”
Người này nói nhiều quá.
Hữu Hữu thấy phiền, xoay người lại.
Tiểu Dịch Thần lại giống con mèo nhỏ, im hơi lặng tiếng đến nằm úp sấp trước mặt cậu, tỉ mỉ ngắm gương mặt đang ngủ của Hữu Hữu.
Lông mi vừa dài vừa dày, giống như lông chim phượng vậy, thật xinh đẹp.
Đôi mắt cũng giống như mình, mắt sâu, khóe mắt giơ lên, mí mắt màu hồng nhạt mê người.
Mũi cao thẳng, môi mỏng như cánh hoa anh đào.
Điểm duy nhất không giống cậu chính là làn da rất mềm mại, trắng nõn như gốm sứ.
Tiểu Dịch Thần nhất thời nhịn không được, vươn tay véo má cậu.
Hữu Hữu bất ngờ cảm thấy bị “quấy rối”, mở to hai mắt, chống lại ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Dịch Thần.
“Oa, làn da thật mềm mại, cứ như nước vậy, thật mềm, thật trơn...”
Hữu Hữu nghiến răng: “Mộ Dịch Thần...”
“Có!” Tiểu Dịch Thần theo bản năng đứng thẳng theo tư thế trong quân đội, giọng đầy khí thế, đến mức trong phòng còn vang tiếng vọng.
Hữu Hữu bị tiếng hô vang dội kia làm cho kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Dịch Thần ý thức được dáng vẻ của mình, có chút xấu hổ sờ tay sau gáy nói: “Ừm... Anh từ nhỏ đã được huấn luyện trong quân đội, cho nên em hô tên của anh, anh liền theo phản xạ mà chào theo nghi thức quân đội...”
Lông mày Hữu Hữu hung hăng nhếch lên: “Cậu không thể yên tĩnh một lúc sao?”
“Được thôi được thôi!” Tiểu Dịch Thần nhìn cậu nhóc với vẻ cưng chiều.
Hữu Hữu bị ánh mắt của Tiểu Dịch Thần quét khắp người nên không được tự nhiên, lập tức phân rõ giới hạn: “Cảnh cáo cậu, lấy tôi làm tâm, giữ khoảng cách năm mét.”
Tiểu Dịch Thần ngáp một cái, gật gật đầu, thật sự lùi lại ba bước, duy trì khoảng cách với cậu.
“Đừng lại gần thêm một bước nào nữa!” Hữu Hữu lần thứ hai cảnh cáo.
Tiểu Dịch Thần gật gật đầu.
Hữu Hữu chui vào chăn, nhắm mắt lại, vẫn không quên quay lại liếc một cái.
Tiểu Dịch Thần ngồi yên rồi.
Cậu ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, một tay chống má, mí mắt hơi rũ, rõ ràng là đang rất buồn ngủ.
Buồn ngủ quá đi.
Lúc trưa không ngủ, giờ này có chút mệt rã rời.
“Em trai, anh buồn ngủ.”
“...”
“Em trai, ngủ rồi à?”
“Ừm.” Trong chăn truyền đến giọng nói rầu rĩ.
“Ngủ rồi sao còn nói được.”
“Im miệng.” Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng.
Tiểu Dịch Thần mấp máy miệng, do dự một lúc lâu, sau đó chu miệng nói: “Anh cũng buồn ngủ, có thể ngủ bên cạnh em không?”
“...”
Sau một lúc lâu không có tiếng trả lời.
Cậu đứng dậy, thấy Hữu Hữu đã ngủ thiếp đi.
Cậu rón ra rón rén đi đến bên giường, lại ngắm em trai một cái, thấy Hữu Hữu nhắm chặt hai mắt, đắp chăn mỏng, xem ra thật sự đã ngủ thiếp đi.
Tiểu Dịch Thần cắn môi, đặt một chân lên giường, người trong chăn cũng không có phản ứng gì, vì thế, thật cẩn thận nằm xuống giường.
Nhẹ nhàng đặt đầu xuống gối, Tiểu Dịch Thần nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hữu Hữu bỗng nhiên chậm rãi mở to mắt, nhìn Tiểu Dịch Thần ngủ, nhẹ nhàng thở dài.
Cái người đáng ghét này, rốt cục yên tĩnh rồi.
Nhưng mà anh không đắp chăn sao?
Tuy ban ngày nóng bức, trong phòng lại mở điều hòa, nhưng nếu ngủ không đắp chăn sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Nhưng mà, trong phòng chỉ có một cái chăn.
Hữu Hữu nắm góc chăn, có chút do dự nhìn anh một cái, rõ ràng không muốn cùng đắp chung một cái chăn.