Hừ.
Không thèm đắp cùng chăn với thằng nhóc kia.
Cậu ta không ôm chăn tới ngủ, bị cảm lạnh là đáng đời.
Vân Thiên Hữu nghĩ vậy, liền thản nhiên xoay người, tiếp tục ngủ.
Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên trở mình một cái, Hữu Hữu vốn là chuẩn bị ngủ thiếp đi lại bị động tác xoay người vừa rồi làm cho tỉnh giấc.
Cậu nhìn lại, đã thấy Tiểu Dịch Thần xoay người đối diện với cậu, hai tay ôm lấy bả vai, rõ ràng là trong lúc ngủ mơ đã cảm thấy lạnh.
Hữu Hữu mấp máy môi, lông mày nhíu lại, biểu tình trên mặt có chút gượng gạo, chậm rãi vén lên một góc chăn...
...
Buổi chiều, Vân Thi Thi thu dọn xong hành lý.
Mộ Nhã Triết tựa vào cửa phòng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Bình thường trong nhà là ai dọn dẹp?”
“Nhà cửa quá lớn, thuê người giúp việc.”
“Chuyển nhà rồi sao? Trước kia không phải em ở phòng thuê à?”
“Ừm, dựa theo lịch trực nhật, em với Hữu Hữu thay phiên nhau dọn dẹp.” Nói tới đây, Vân Thi Thi bỗng nhiên có chút áy náy: “Bất quá phần lớn thời gian đều là Hữu Hữu dọn dẹp.”
“...” Ánh mắt Mộ Nhã Triết nheo lại, “Em vậy mà để cho con anh làm cu li?”
“Cái gì! Ánh mắt kia của anh là ý gì?” Vân Thi Thi hờn giận kháng nghị: “Cái gì mà em để cho Hữu Hữu làm cu li, ánh mắt này của anh, giống như là em đang ngược đãi trẻ con vậy.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Mộ Nhã Triết đi vào phòng, ngồi ở trên giường, đếm từng tội danh của cô: “Em thấy qua con cái nhà ai sáu tuổi đã có tay nghề đầu bếp năm sao? Em thấy qua con cái nhà ai sáu tuổi một mình biết dọn dẹp phòng? Em thấy con cái nhà ai sáu tuổi...”
Sáu tuổi đã có tiền triệu.
Vân Thi Thi cũng không biết chuyện này.
Anh thiếu chút nữa lỡ miệng.
“Anh Mộ, Hữu Hữu đã bảy tuổi, mới vừa sinh nhật....” Vân Thi Thi nhắc nhở anh.
“Có gì khác biệt sao?”
“... Không có sao? Lớn hơn một tuổi, càng thêm hiểu chuyện.”
“Nó hiểu chuyện đến độ muốn thành tinh luôn rồi.” Mộ Nhã Triết nhắc nhở cô: “Ít nhất, anh chưa thấy qua đứa bé nào trưởng thành sớm như nó.”
Vân Thi Thi chột dạ vài giây, cũng yên lặng gật đầu.
Đứa nhỏ này, thật ra... Trưởng thành quá sớm rồi.
Mộ Nhã Triết nghi ngờ nói: “Em dạy con như thế nào?”
Thật sự là quá cực phẩm rồi.
Lần trước anh nếm thử đồ ăn Hữu Hữu làm, nếu không phải chính miệng Vân Thi Thi thừa nhận, anh thậm chí không tin trình độ nấu ăn như thế mà lại của một đứa bé.
Mỗi một miếng thịt đều ngon đến tột cùng, rang xào rất ngon miệng.
Mỗi một món rau, cắt gọt đều cân xứng.
Vân Thi Thi bình thường ở nhà rốt cuộc dạy dỗ con như thế nào?
“Cũng không dạy dỗ nhiều, để tự nhiên phát triển thôi.” Vân Thi Thi cực kỳ bình tĩnh nói.
Tự nhiên phát triển mới lạ.
“Tự nhiên phát triển có thể phát triển thành như vậy?” Mộ Nhã Triết hiển nhiên không tin.
“Chẳng thế thì sao? Ngay cả trường học em cũng chưa cho con đi, bình thường con đều ở nhà chơi máy tính, xem tạp chí, làm bài tập thôi!” Vân Thi Thi vô tội nói.
Mộ Nhã Triết nghiêng người liếc cô một cái.
Đúng vậy.
Ở ngoài mặt thì đang chơi máy tính, kỳ thực không biết là đang xâm nhập hệ thống bảo an nhà ai?
Ở ngoài mặt đang đọc tạp chí, kỳ thực cũng không biết là đang nghiên cứu tình hình tài chính công ty nào?
Ở ngoài mặt đang làm bài tập... Những vấn đề kia quả thật là bài tập ấy nhỉ?
“Hơn nữa, con trai sinh ra đã là người ấm áp, biết thông cảm với em, cho nên, không cần em dạy cũng biết tự học thành tài, chẳng lẽ đây không phải chuyện tốt à?” Vân Thi Thi ôm tay, có vẻ rất đắc ý.
Lại nói cô có những hai đứa con trai đều hiếu thảo.