Mộ Nhã Triết nhíu mày: “Nếu như là ở nước ngoài, em nhất định bị phạt vì tội danh ngược đãi trẻ em.”
“Cái gì?”
Vân Thi Thi phản bác: “Em đâu có ngược đãi Hữu Hữu? Anh nghĩ rằng em giống anh sao?”
“Anh làm sao?”
“Tiểu Dịch Thần vẫn còn nhỏ như vậy đã bị anh ném vào quân đội huấn luyện, nào có người cha nào nhẫn tâm như thế?”
“Lúc anh ba tuổi đã bị ném vào quân đội huấn luyện rồi.” Mộ Nhã Triết chậm rãi nói.
Vân Thi Thi vô cùng sửng sốt: “Cái gì? Ba tuổi? Đứa bé ba tuổi nói cũng chưa trôi chảy.”
“Đó là em, ba tuổi anh đã học thuộc cả trăm bài thơ cổ rồi.”
“... Có gì đặc biệt hơn người!” Vân Thi Thi cảm giác chỉ số thông minh của mình bị chà đạp, lập tức kháng nghị: “Anh không cần công kích em.”
“Cô gái ngốc, anh hoài nghi em đang kéo cả nhà lùi về sau.” Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nhìn cô nói.
Vân Thi Thi ngẩn ra: “Có ý gì?”
“Em kéo chỉ số thông minh của cả nhà xuống mức bình quân.”
“...” Vân Thi Thi im lặng.
“Em thừa nhận anh thông minh, nhưng mà em cũng tốt nghiệp khoa chính quy ưu tú có được hay không?”
“Chúng ta đang nói đến chỉ số thông minh, không phải học vấn.”
Vân Thi Thi giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi được rồi! Em kéo mọi người lùi về sau, thực xin lỗi! Nhưng mà, em kéo giá trị nhan sắc lên trên bình quân, hử?”
Nói xong, cô chớp mắt, đôi mắt đào hoa đầy ý cười.
Mộ Nhã Triết đứng dậy, đi đến trước mặt cô, hai tay nắm lấy tay cô, kéo cô sát lại.
Cúi đầu, đưa tay vén tóc cô, chỉ thấy trên vành tai là đôi hoa tai “Bầu trời đầy sao” mà ngày đó anh tặng cho cô.
Trên cổ cô cũng mang theo sợi dây chuyền sao băng.
Anh thoả mãn cong khóe môi, khẽ hôn lên mặt cô.
Vân Thi Thi giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn trả.
Anh rất cao, cho nên cô không thể không kiễng chân lên.
Một cái chạm nhẹ rơi trên khoé môi anh.
...
“Cậu chủ, mợ chủ, buổi chiều thuyền ra khơi bắt được rất nhiều hải sản. Buổi tối có dự tính gì không ạ?”
Vân Thi Thi nhướng mày: “Khó có dịp được tới bờ biển, buổi tối chúng ta ăn cơm dã ngoại bên bờ biển, được không?”
...
Khi Vân Thi Thi đi vào phòng, hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ, nhưng lúc đi đến bên giường, thấy Tiểu Dịch Thần cùng Hữu Hữu mặt đối mặt mà ngủ, hai anh em ngủ thật sự rất gần, cánh tay Tiểu Dịch Thần khoác lên vai Hữu Hữu, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu lại chôn ở trước ngực Tiểu Dịch Thần.
Lúc ngủ, Hữu Hữu càng yên tĩnh.
Hai đứa trẻ một giường một chăn.
Vân Thi Thi mỉm cười, ngồi trước giường, nhẹ nhàng kêu: “Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần, mau dậy.”
Gọi vài tiếng, Hữu Hữu tự nhiên tỉnh lại: “Mẹ...”
“Dậy rồi à, trời đã tối, mau chuẩn bị ăn bữa tối!”
Hữu Hữu xoa mày mông lung, mắt vẫn buồn ngủ, một bên, Tiểu Dịch Thần cũng tỉnh lại, mở to mắt, trông thấy Vân Thi Thi, mỉm cười: “Mẹ!”
“Tiểu Dịch Thần, mau cùng em trai chuẩn bị xuống dùng bữa tối.”
Đôi mắt Tiểu Dịch Thần híp lại mỉm cười, gật gật đầu: “Vâng ạ!”
“Mẹ ở dưới nhà chờ hai đứa....”
Nói xong, Vân Thi Thi rời khỏi phòng.
Hữu Hữu lập tức xoay người xuống giường đi vào buồng vệ sinh để tắm.
Tiểu Dịch Thần từ trên giường ngồi xuống, lại trông thấy chăn trên người, tinh thần nhanh chóng thanh tỉnh táo, không khỏi có chút nghi ngờ.
Cậu vẫn nhớ rõ, lúc nằm lên giường thì trên người không có chăn.
Chẳng lẽ...
Lúc Vân Thiên Hữu quấn khăn tắm đi ra từ nhà vệ sinh, Tiểu Dịch Thần lập tức tới gần, xấu hổ hỏi: “Em trai, chăn trên người anh là do em đắp à?”