Vừa nãy cô không có chú ý tới máy lạnh trong thang máy, chỉ cảm thấy dù ở trong góc, càng ngày càng lạnh, không tự giác cuộn tròn thành một cục, lại vẫn không thể chịu nổi phần rét lạnh này.
Cố Tinh Trạch ngồi bên người cô, thấy mặt mũi cô mất tinh thần, hơi thở hơi dồn dập, gương mặt lớn cỡ bàn tay đỏ bừng, trong lòng thương tiếc không thôi.
Anh lại không cam lòng lại nhấn chuông xin giúp đỡ khẩn cấp, cuối cùng không còn động tĩnh, anh không gián đoạn mà ấn, pin đã sớm hao hết rồi.
Đá đá cửa, tiếng vang loảng xoảng.
Không phải anh chưa hô lên.
Nhưng mà trong lòng anh rõ ràng, giờ thang máy đỗ ở tầng hầm, nếu không có ai đi qua, căn bản không có người phát hiện, đại sảnh lầu một cũng căn bản không nghe thấy anh cầu cứu.
Liều mạng kêu cứu, cũng chỉ là phí công thôi.
Trên thực tế, có mấy người từ bãi đỗ xe dưới đất lên lầu, nhưng mà nhìn thấy thang máy hình như có trục trặc, không thể vận hành, thì đi thang máy kia.
Trên đời này, đại đa số mọi người đều lạnh lùng, luôn luôn vội vàng, không liên quan mình thì không quản.
Dù sao đại đa số tình huống, chuyện không liên quan đến mình, đại đa số người cũng không nguyện lo nhiều.
Bởi vậy cũng không có người lên báo cáo, thang máy trục trặc.
Còn có người cho rằng thang máy này đang tu sửa, cho nên căn bản không hỏi đến.
Thời gian từng phút từng giây đi qua.
Cố Tinh Trạch cầm lấy di động của Vân Thi Thi nhìn thoáng qua, đã là rạng sáng ba giờ, điện thoại di động một mực vang thông báo, pin cũng dần hao hết.
Anh tắt thông báo, bảo đảm duy trì một chút pin của điện thoại di động.
Trong tuyệt cảnh coi như là để lại một tia hi vọng cho bọn họ, lỡ như xuất hiện kỳ tích, bỗng nhiên có tín hiệu, cũng có thể dùng điện thoại di động cầu cứu bên ngoài.
Vân Thi Thi cuộn mình trong thảm lông, lạnh run.
Cố Tinh Trạch nhẹ nhàng mà đặt tay che trán của cô, trán của cô đã nóng đến dọa người.
Trái tim của anh trở nên lo lắng.
Trong không gian nhỏ hẹp bị bịt kín như vậy, ở lại lâu, vốn cảm thấy có chút hít thở không thông, nếu giờ phút này cô phát sốt, lại ngủ mê, rất dễ bị hô hấp không thuận, nếu sốt cao không lùi, nghiêm trọng thậm chí có thể hít thở không thông.
Vì thế, anh dịu dàng nói: “Thi Thi, em đừng ngủ, nha? Tỉnh táo một chút.”
Giọng Vân Thi Thi rầu rĩ, lộ ra khàn khàn vô lực: “Đầu em đau quá, rất lạnh...”
Mày Cố Tinh Trạch nhíu lại, theo bản năng muốn vươn tay, ôm cô vào trong lòng. Nhưng mà mới vừa vươn tay, anh cúi đầu nhìn đôi mày thanh tú hơi nhíu của cô, lại thình lình cứng lại giữa không trung, rất lâu cũng không có động tác.
Anh nhìn đầu vai cô co rúm lại không thôi, trong lòng vùng vẫy thật lâu, đưa tay rơi vào đầu vai cô, chậm rãi ôm cô vào trong ngực.
Trong lòng Vân Thi Thi ngớ ra một phen, cảm thấy bên tai truyền đến tiếng tim đập hữu lực, cực nóng, đông - - đông - - đông - -, mỗi một tiếng đều có sức lực mạnh mẽ.
Anh bó lại thảm lông trên người cô, quấn cô thật chặt.
“Đừng ngủ, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta.”
Cố Tinh Trạch mềm nhẹ trấn an, nhận thấy được người trong lòng cứng ngắc, lập tức nói: “Anh chỉ là... Sợ em lạnh.”
“Cảm ơn.” Vân Thi Thi nói khẽ, giọng nói như ruồi muỗi, cơ hồ không thể nghe thấy.
“Chúng ta tập lời thoại đi.”
Bỗng nhiên Cố Tinh Trạch nói.
Anh rất sợ cô ngủ mất, sốt cao đến không thể khống chế.
Trên thực tế, anh cũng không biết lấy hiệu suất của khách sạn này, khi nào nhân viên cứu viện mới tới.
Nhưng mà trước mắt hết cách, cũng chỉ có thể an ủi cô như vậy.
Chỉ là giờ phút này Vân Thi Thi làm sao có sức tập lời thoại với anh, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy không còn sức lực.