Cố Tinh Trạch thấy giọng cô càng ngày càng mỏng manh, không khỏi càng ôm chặt một chút.
Cúi đầu, bỗng nhiên anh thấy cạnh tay cô có một bình thuỷ, ánh mắt chớp lóe, mở bình thuỷ ra, bên trong là canh gừng còn ấm.
Anh cẩn thận đổ ra một chút, đưa tới môi cô, nhắc nhở: “Thi Thi, uống chút canh gừng.”
Vân Thi Thi hơi hơi ngồi thẳng người, nhấp vài ngụm.
Uống vài ngụm canh gừng ấm áp, thân thể giống như có chút nhiệt lượng mỏng manh tràn vào.
Cố Tinh Trạch lại rót cho cô một chén, Vân Thi Thi ngoan ngoãn uống hết.
Thấy uống xong cô tất cả canh gừng, Cố Tinh Trạch sợ cô ngủ qua mất, nhân tiện nói:
“Anh hát cho em nghe nhé.”
Vân Thi Thi chớp chớp mắt: “Dạ, được.”
Cố Tinh Trạch nhếch môi cười, khàn khàn hát:
Thật lâu thật lâu trước kia...
Em có tôi tôi có em...
Thật lâu thật lâu trước kia...
Em rời xa tôi cất cánh bay cao...
...
Mộc Tịch trở về nhà, rửa mặt xong nằm ở trên giường, lại vẫn không ngủ được.
Sau khi về đến nhà, cô một lần lại một lần không ngại phiền toái gọi cho Vân Thi Thi, lại chỉ truyền đến tiếng nhắc nhở máy móc.
Cứ việc Lâm Phượng Thiên và Nhược Băng luôn mãi trấn an cô ấy, nhưng lòng cô ấy bất an như cũ.
Có lẽ là giác quan thứ sáu nổi loạn, huống hồ, tuy cô ta đi theo bên người Vân Thi Thi không hề lâu, nhưng lại cũng hiểu biết tính tình của cô.
Dù đã về nhà chưa, ít nhất sẽ thông báo cho cô ấy một tiếng.
Vân Thi Thi vô cùng lễ phép, đối xử với mỗi người bên cạnh, đều hết sức tôn trọng.
Cô hẳn không để cho cô ấy lo lắng, trừ phi, gặp chuyện không thể khống chế.
Mộc Tịch ở trên giường miên man suy nghĩ, trằn trọc, phiền não ngồi dậy, chuông điện thoại di động đặt bên gối lại bỗng nhiên vang lên.
Trong đêm tối yên tĩnh, chuông điện thoại di động lan truyền rất rộng, sợ tới mức cô nhảy dựng.
Cô vốn cả kinh, sau đó rất nhanh địa cầm lấy điện thoại di động, còn tưởng rằng là Vân Thi Thi gọi tới, nhưng trên màn hình hiện một dãy số xa lạ, khiến tim cô hơi hơi chợt lạnh.
Mộc Tịch thở dài một tiếng, tiếp gọi điện thoại, hữu khí vô lực nói: “Này, xin chào?”
“Xin chào, xin hỏi dì là trợ lý của Vân Thi Thi phải không?”
Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói ngọt ngào ngây thơ của một đứa bé, trầm tĩnh, lại lộ ra chút lo âu.
Trầm ổn như người trưởng thành.
Nếu không phải giọng nói non nớt, cô thậm chí nghe không ra đây là một đứa bé.
Mộc Tịch chợt ngẩn ra, theo bản năng đáp: “Phải!”
Bên kia, Vân Thiên Hữu ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm một tấm danh thiếp, vẻ mặt thâm trầm: “Vân Thi Thi là mẹ cháu, hiện tại mẹ còn chưa có trở lại, điện thoại di động cũng gọi không được, cháu muốn hỏi một chút, dì có biết mẹ ở nơi nào không?”
Mộc Tịch sửng sốt, phản ứng lại, còn tưởng rằng là đứa bé kia đùa dai.
Con sao!?
Thi Thi có con!?
Đùa giỡn cái gì?
Thi Thi mới 24 tuổi, đều đã có con rồi hả?
Hiển nhiên cô không tin.
Nhưng mà...
“Mẹ cháu còn đang quay phim ở tổ phim sao sao? Đều đã giờ này, nên trở về nhà rồi. Lúc trước phát ra một tin nhắn cho cháu, sau đó thì không chút tin tức, điện thoại cũng không gọi được. Cháu, vô cùng lo lắng! Cho nên mạo muội quấy rầy.”
Hữu Hữu lễ phép mà khách khí, lại càng vì đứa nhỏ này bình tĩnh hiếm thấy, lời nói liền mạch.
Mộc Tịch cũng lập tức căng thẳng: “Tôi là trợ lý của cô ấy, nhưng mà, hiện tại cô ấy không hề ở chỗ của tôi. Tổ phim đã kết thúc quay chụp, bởi vì diễn phân cảnh trong mưa, mắc mưa, tôi để cho cô đi về phòng tắm nước nóng, sau đó thì không có tin tức rồi. Điện thoại cũng không gọi được, tôi cũng vội muốn chết!”