Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 444: Chương 444: Mẹ cũng là mẹ cậu!




Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thiên Hữu, cậu không hề có bất cứ nghi ngờ nào về thân phận của cậu bé này, lập tức kết luận, đây là em trai của cậu!

Bởi vì cậu bé này cho cậu cảm giác, giống y như đúc trong giấc mộng!

Nhưng cậu lại không biết mẹ ruột của cậu lại chính là Vân Thi Thi!

Phản ứng đầu tiên là, chắc Vân Thi Thi là mẹ nuôi của của Vân Thiên Hữu.

Bởi vậy cậu cũng cho rằng Vân Thiên Hữu không biết thân thế của bản thân, từ đầu tới cuối không hay biết gì.

Vì vậy đối với Vân Thiên Hữu mà nói, cảm thấy vô cùng kinh hãi.

“Tôi có mẹ.” Cậu nhỏ giọng lặp lại: “Em trai, mẹ của anh, cũng là mẹ của em!”

“Mộ Dịch Thần, tôi chỉ có một mẹ.” Vân Thiên Hữu chau mày lại, mặc dù biết Mộ Nhã Triết chắc chưa từng nhắc với Tiểu Dịch Thần mẹ cậu ấy là ai, nhưng đối với hành vi “nhận trộm làm mẹ” của cậu ấy vẫn cảm thấy bất mãn.

“Ừ! Cô ấy là mẹ nuôi của em, nhưng mà có thể thấy, cô ấy đối xử với em vô cùng...Ừ, câu thành ngữ đó nói thế nào nhỉ...” Cậu khó khăn suy nghĩ, bỗng vỗ đầu một cái: “Ừm! Nhớ ra rồi, mẹ kế như mẹ ruột!”

Khóe mắt Hữu Hữu nhếch lên, tức giận nói: “Không phân biệt được đúng sai gì cả, câm miệng!”

“...Em thật hung dữ nha.” Tiểu Dịch Thần cũng hơi giận dữ: “Có thể đừng nóng nảy với anh như thế được không, anh là anh trai của em.”

“Cậu ngay cả mẹ ruột cũng không biết là ai, tại sao tôi phải quen cậu?” Vân Thiên Hữu tức cậu mù mờ sự thật, vì vậy không muốn để ý đến cậu, lạnh như băng nói.

“Được rồi, đừng nóng giận nữa!” Tiểu Dịch Thần ngốc nghếch dỗ cậu: “Bây giờ không phải lúc cãi nhau, đợi lát nữa anh và em cùng đi tìm mẹ.”

Hữu Hữu vẫn cau mày, không nói gì nữa.

“Tên em là gì?”

Vân Thiên Hữu ngẩng đầu, ánh mắt lấp lóe, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Vân Thiên Hữu.”

“Vân Thiên Hữu? Viết như thế nào?”

Tiểu Dịch Thần tò mò nắm lấy bàn tay cậu, Vân Thiên Hữu cả kinh muốn rút tay về, lại phát hiện sức lực của Mộ Dịch Thần rất lớn, túm bàn tay cậu, không thể giãy dụa!

Tiểu Dịch Thần không hề nhận ra ánh mắt chống cự của cậu, chỉ một mực muốn biết tên của cậu viết như thế nào, ngay sau đó viết một chữ “Vân”, đôi mắt đen lấp lánh nhìn cậu: ‘Là chữ ‘Vân’ này sao?”

“Ừ.”

“Còn Thiên?” Tiểu Dịch Thần lại viết một chứ ‘Thiên’: “Viết như này sao?”

“Ừ.” Vân Thiên Hữu dần mất kiên nhẫn, sao người này lại đần như vậy, ngay cả chữ cũng không nhận thức được!

“Ừ, một chữ cuối cùng...” Tiểu Dịch Thần viết nốt chữ “Hữu”, mày cau lại: “Là chữ ‘Hữu’ này sao?”

Hai hàng lông mày của Hữu Hữu chau lại, không vui nói: “Là ‘Hữu’ trong ‘Bảo hữu*’!”

*Bảo hữu: nghĩa là phù hộ, giáng phúc.

“Viết như thế nào?”

“...” Vân Thiên Hữu bị cậu làm tức muốn hộc máu, lạnh lùng thốt ra hai từ: “Ngu ngốc, đừng nói chuyện!”

Nói chuyện với cậu ta nữa, trí thông minh của cậu sẽ bị kéo tụt xuống mất!

Tiểu Dịch Thần lập tức lấy di động, tra xem rốt cuộc chữ đó viết như thế nào.

Vân Thiên Hữu chợt nhìn thấy đồng hồ trên tay cậu ấy, mày nhíu lại, túm lấy cổ tay cậu ấy: “Đồng hồ đeo tay này của cậu từ đâu mà có?”

“Là cha anh tặng, quà sinh nhật của anh đó!” Tiểu Dịch Thần trả lời, nhìn thấy trên tay Hữu Hữu có đồng hồ đeo tay thông minh, cũng tò mò hỏi: “Của em là ai đưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.