Người đàn ông này, chẳng lẽ không bức nhà họ Tống đến bước đường cùng, thì không từ bỏ ý đồ phải không?”
Nhưng hôm nay, Tống Kiến Quân tựa hồ vì tránh hiềm nghi, không quan tâm bọn họ, Tống Chính Quốc đang nằm ở trên giường, bất tỉnh nhân sự, Tống Ân Nhã lại đang trong thời gian nguy hiểm, bà ta có thể đem hi vọng gửi gắm cho người nào sao?
Không có!
Từ đầu đến cuối chỉ có tuyệt vọng!
Công việc điều tra kéo dài khoảng sáu tiếng, lúc gần tối, điều tra chứng cứ chấm dứt, cũng không biết thuộc hạ của Thẩm Yến Phi rốt cuộc là ai, vậy mà đào sạch biệt thự to như vậy.
Thuộc hạ chạy đến báo cáo, tra ra không ít thứ, đã liệt kê danh sách, muốn ông ta xem qua.
Thẩm Yến Phi đi vào phòng khách, lập tức phát hiện một số lớn quỹ bảo hiểm và vàng thỏi được di chuyển.
Thuộc hạ báo cáo, bức tranh trên tường có thể di chuyển, di chuyển ra, là cửa ngầm được bố trí, mở cửa ngầm ra, phát hiện bên trong giấu vàng thỏi và tiền mặt.
Trên giá sách, có một số giấy tờ, bên trong cất giấu mấy cuốn sổ tiết kiệm và chi phiếu, thông qua điều tra, phát hiện mấy khoản tiền này cộng lại, có bốn năm quyển sổ, tổng cộng lại có mấy triệu gửi ngân hàng.
Mấy triệu!
Ngân hàng điều tra ra, những số tiền này đều có lai lịch không rõ ràng, có một phần còn chưa qua xử lý, ngân hàng lập tức tiến hành xử lý đóng băng.
Mấy năm nay, Tống Chính Quốc một mức di dời tài sản ra nước ngoài, trong đó còn bao gồm mấy tòa bất động sản ở nước Mỹ, có hai tòa nhà ở San Francisco, giá trị mấy trăm vạn Đô-la, ba tòa biệt thự Lâm Hải ở bang Florida, giá trị mấy trăm vạn Đô-la.
Còn có một số thứ lẻ tẻ, chưa tính toán rành mạch.
Người của tòa án đến, lập tức mang những tài sản này đi, còn dán giấy niêm phong biệt thự, Tống Chính Quốc và Tống Ân Nhã được nhân viên thi hành pháp luật mang đến bệnh viện, được canh giữ.
Giang Khởi Mộng thấy tình hình không ổn, cũng chẳng quan tâm Tống Ân Nhã và Tống Chính Quốc, thừa dịp Thẩm Yến Ph không để ý, gọi xe vội vàng rời đi.
Bà ta nghe được địa chỉ nhà họ Cố, đi đến nhà họ Cố, đến cửa, bà ta điên cuồng gõ cửa, cầu xin gặp Cố Cảnh Liên.
Người nhà họ Cố không có phản ứng, cũng không để bà ta vào cửa.
Suốt cả buổi tối, bà ta quỳ gối ở cửa nhà họ Cố, không cơm nước, chỉ vì cầu xin Cố Cảnh Liên liếc mắt một cái.
Lúc bác Phúc đến thông báo, Cố Cảnh Liên đang ở thư phòng chơi cờ vây với Tiểu Bảo.
Thông qua chuyện trong hôn lễ của Tống Ân Nhã ngày hôm nay, Cố Cảnh Liên ở trong cảm nhận của cậu tăng thêm hảo cảm rất nhiều, cậu biết, người đàn ông này làm như vậy, là vì làm chỗ dựa cho cậu, bởi vậy lúc trở lại nhà họ Cố, thằng nhóc đó không đối với anh ta lạnh như băng, mở miệng một tiếng ‘Chú’ dài, một tiếng ‘Chú’ ngắn nữa, biểu hiện bộ dạng thân thiết.
Cố Cảnh Liên đặc biệt kiêu ngạo, anh ta làm ra vẻ, vẻ mặt ghét bỏ đẩy ra.
Tiểu Bảo lại không ngại, vây quanh Cố Cảnh Liên phía trước phía sau.
Cậu cảm thấy được, chú này rất tốt, ít nhất chăm sóc cậu như vậy, lại còn thay cậu trừng trị những người xấu bắt nạt cậu, cậu cảm thấy người đàn ông này, là chỗ dựa vững chắc cực kỳ tin cậy, cậu nghĩ, nếu tìm được mẹ, hợp tác mẹ và chú mà nói, cậu…
Cậu có thể đổi cách xưng hô gọi chú này là ‘Cha’ rồi!
Cậu có cha rồi!
Thực ra, trong lòng Tiểu Bảo dĩ nhiên nhận người đàn ông này, nhưng mà vẫn chưa sửa lại, vì sợ mẹ tức giận và mất hứng.
Cậu cũng không biết mẹ có thể chấp nhận người đàn ông này không!
Tóm lại, nếu Sở Hà không nhận mà nói, cậu sẽ không chấp nhận người đàn ông này!