Giang Khởi Mộng căn bản không ngăn cản được. Thẩm Yến Phi ra lệnh một tiếng, thuộc hạ bên cạnh lập tức ngầm hiểu, nối đuôi nhau mà vào, đi vào trong sân.
“Thẩm Yến Phi.”
Giang Khởi Mộng đi lên phía trước, giữ chặt cánh tay ông ta, khàn giọng nói, “Ông không thể làm như vậy!”
Thẩm Yến Phi dịu dàng nói, “Bà Tống, phiền bà mở cửa một chút, chúng tôi muốn điều tra!”
Giang Khởi Mộng tức giận môi run cầm cập, vẻ mặt xanh mét nói, “Chính Quốc và Ân Nhã đang bị thương rất nghiêm trọng. Thẩm Yến Phi, uổng công Chính Quốc từng quan tâm ông, nâng đỡ ông trong sự nghiệp đến nơi đến chốn! Bây giờ, ông có thể tính là một bước lên mây, hiện tại xoay người liền trở mặt có phải không? Ông cũng đừng quên! Ông có thể leo lên đến vị trí này, rốt cuộc là dựa vào người nào! Ông hiện giờ trèo lên cao, liền muốn vong ân phụ nghĩa sao?”
Từng chữ của bà ta như châu ngọc, Thẩm Yến Phi vẫn chẳng quan tâm, ngữ khí nặng hơn, “Tôi bảo bà mở cửa, bà nói những chuyện không liên quan này làm gì? Đúng vậy, thị trưởng Tống từng nâng đỡ tôi, nhưng mà khi nào thì thị trưởng Tống có quyền lợi lớn như vậy, muốn đề bạt người nào là có thể đề bạt người đó?”
Giang Khởi Mộng nhất thời nghẹn lời, đây là tự đào hố chôn mình!
Trong lúc bà ta tức giận, thế cho nên lúc nói chuyện căn bản không có chú ý.
Thẩm Yến Phi lạnh lùng nhìn bà ta một cái, mặt không chút thay đổi nói, “Nói chuyện không trả lời hẳn hoi, đơn giản là vì dời đi lực chú ý, né tránh điều tra! Bà đã không phối hợp như vậy, vậy đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Dứt lời, ông ta vẫy vẫy tay, nói với thuộc hạ, “Lục soát trong phòng thật kĩ cho tôi!”
“Dạ!”
Thuộc hạ lập tức phá cửa mà vào.
Cửa lớn rắn chắc, cửa khóa bị phá ra, một đám người đi vào, mới vừa đi vào, lập tức bắt đầu điều tra.
Giang Khởi Mộng muốn xông vào, lại bị người ta khống chế được.
Biệt thự nhà họ Tống nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Bình thường Giang Khởi Mộng không có hỏi chuyện công việc của Tống Chính Quốc, bởi vậy không hiểu rõ, nhưng bà ta biết, lúc trước Tống Ân Nhã vì thụ tinh nhân tạo, tham ô một khoản tiền, khoản tiền này tồn tại dưới tài khoản của Tống Vân Tích, sau đó không cánh mà bay, Tống Chính Quốc cực kỳ khẩn trương, bởi vậy chặt đầu cá, vá đầu tôm, lấy một khoản tham ô thế vào chỗ tiền đó.
Bởi vậy, sau đó Tống Ân Nhã thẳng thắn thành khẩn nói, khoản tiền này dùng làm chi phí thụ tinh nhân tạo, Tống Chính Quốc suýt chút nữa giận đến não tắc nghẽn.
Giang Khởi Mộng cũng nhớ rõ, ở tầng hầm, có một cái cửa ngầm, Tống Chính Quốc chưa từng cho bà ta đến gần đó.
Ngẫu nhiên có một lần, bà ta xuống tầng hầm, trong lúc vô tình đẩy cửa ra đi vào, phát hiện bên trong chất đầy các loại tủ sắt, mỗi tủ sắt đều có mật mã.
Bà ta mơ hồ đoán được nơi này chứa cái gì, cùng với Tống Chính Quốc lúc đó, hiểu ở trong lòng mà không nói ra.
Trong lòng bà ta rất rõ ràng, nhà họ Tống có thể vinh hoa phú quý như vậy, rốt cuộc là có được như thế nào!
Cho đến bây giờ, Giang Khởi Mộng đều yên tâm thoải mái tiếp nhận, mà không suy nghĩ, một khi việc này bại lộ, sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào!
Bà ta đành phải trơ mắt đứng ở cửa, nhìn người ta không ngừng ra ra vào vào, trong lúc này tâm loạn như ma!
Nhưng trong lòng bà ta không nắm chắc lắm?
Chuyện xấu liên tiếp xảy ra, bà ta tất nhiên hiểu rõ, điều tra bất ngờ này, rốt cuộc là ai âm thầm bày mưu đặt kế!
Cố Cảnh Liên!
Lại là anh ta sao?
Người đàn ông này, chẳng lẽ không bức nhà họ Tống đến bước đường cùng, thì không từ bỏ ý đồ phải không?”