“Nếu như lời đồn là thật, như thế quan hệ hiện giờ của cô và Mộ Nhã Triết không đơn giản, cô có phải là người thứ ba?”
“Vân Thi Thi, nghe nói cô được viện phúc lợi Thánh Đức thu dưỡng, chuyện này có phải là sự thật không? Còn có còn có...”
“Viện trưởng viện phúc lợi Thánh Đức - La Hàn Kim từng bởi vì ấu dâm mà bị bắt vào tù, lúc ấy có tin tức nói trong viện phúc lợi có rất nhiều trẻ em đều là người bị hại, xin hỏi cô có từng bị xâm hại không?”
...
Lông mi Vân Thi Thi hơi run run, cô buông mắt, khẩn trương nhắm chặt hai mắt, bờ môi vô cùng cứng ngắc, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Giọng nói chói tai vang lên bên cạnh, những câu hỏi khó nghe cứ vang lên bên tai hết câu này đến câu khác.
Hữu Hữu ngơ ngẩn đứng tại chỗ giống như hóa đá, không có bất cứ động tác nào, đèn flash ở trước mắt càng không ngừng lóe sáng, dần dần tầm mắt trở nên trống rỗng.
Mẹ không phải người thứ ba!
Những người này tới cùng là muốn gì?
...
Mộ Nhã Triết im lặng đứng tại chỗ, không nhúc nhích, ánh mắt sắc bén đảo qua đám người, xiết chặt nắm đấm.
Thấy anh dừng bước, phóng viên truyền thông chen chúc tiến lên, chỉ hận không thể đem microphone tiến đến bên miệng anh.
“Cha...” Hữu Hữu há to mồm, nhưng rốt cuộc lại không phát ra thanh âm nào, bởi giọng nói mỏng manh lập tức bị mấy câu hỏi của phóng viên át đi.
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên vươn tay, cầm tay cậu thật chặt.
Hữu Hữu nhận thấy nhiệt độ truyền tới lòng bàn tay cậu, trong lòng liền yên ổn.
Mấy chiếc xe cảnh sát nhanh chóng đuổi tới, cục trưởng Trần khẩn trương dẫn người tới dẹp trật tự.
Xe cứu thương, nhân viên y tế cũng vội vàng chạy lại, nhưng bị phóng viên truyền thông ngăn ở cửa như một bức tường, nhất thời không thể tiến vào.
Cố Tinh Trạch đi tới cửa, trông thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt trầm xuống.
Mặt anh không chút thay đổi nhìn đám người ngăn ở cửa, nhếch mắt.
Nhìn thấy cố Tinh Trạch cũng xuất hiện, phóng viên truyền thông lại càng điên cuồng. Các phóng viên chen nhau về phía trước, đèn flash thi nhau nháy, bên tai không ngừng truyền đến tiếng thay phim.
“Tinh Trạch, Tinh Trạch! Nhìn bên này!”
“Mời anh nói chút quan điểm về Vân Thi Thi...”
“Tinh Trạch! Mời nhìn bên này, tôi là phóng viên nhật báo Tinh Quang...”
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nói: “Cút ngay!”
Giọng nói rét lạnh, mặc dù thâm trầm nhưng lại giống như một đạo thánh chỉ không ai có thể làm trái!
Ánh mắt anh đảo qua đám người, trong mắt để lộ tia lạnh lùng, khiến người khác sợ hãi trong lòng!
Mấy phóng viên đứng gần anh bị sát khí bức lui vài bước.
Mộ Nhã Triết đi đến trước xe cứu thương, phóng viên lúc trước đặt mấy câu hỏi sắc bén không kiêng kỵ khí tức lạnh lùng của anh, phấn đấu quên mình lách lên phía trước, mang theo camera chặn đường đi của anh, vươn tay đưa microphone ra.
“Giám đốc Mộ, vấn đề vừa rồi anh còn chưa trả lời!”
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên dừng lại, nghiêng người liếc hắn một cái, khóe môi cong lên thành một vòng cung lạnh lùng.
Phóng viên thấy anh dừng chân, vội vàng đem microphone lại, liên tục đặt câu hỏi: “Xin anh thẳng thắn trả lời, Vân Thi Thi có phải tình nhân anh bao nuôi hay không...”
Lời còn chưa dứt, mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi tiến về phía phóng viên, đá văng hắn.
Tên phóng viên bị bất ngờ không kịp phòng ngự, nghiêng ngả lảo lùi vài bước, ngã trên đất, đám người nhất thời xôn xao.
“Mộ Nhã Triết đánh người!”
“Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đế Thăng đánh người!”