“Trời ạ! Đây không phải tổng giám đốc Mộ Nhã Triết của Mộ Thị sao!?”
“Sao anh ấy lại ở đây?”
“Trời ạ! Anh ấy đang ôm Vân Thi Thi sao? Còn rất thân mật nữa!”
Một cảnh này, thật sự khiến người khác suy nghĩ xa xôi.
Phóng viên nhao nhao: “Nghe nói thời gian trước Hoàn Vũ tẩy chay Nhan Băng Thanh, đồn là Nhan Băng Thanh ở đoàn phim bắt nạt người mới, mà ở đoàn phim《 Quả trám 》 người mới kia rất có tên tuổi, hẳn là Vân Thi Thi rồi.”
Có người xì xào bàn tán: “Còn có tin đồn, sở dĩ Vân Thi Thi vừa ra mắt đã có thể ký hợp đồng với Hoàn Vũ là vì sau lưng có chỗ dựa, không phải là... Mộ Nhã Triết chứ?”
“Rất có khả năng!”
...
Đèn flash máy ảnh không ngừng chớp nháy, các phóng viên chen chúc ngoài cửa, đưa microphone qua, lớn tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Mộ, tổng giám đốc Mộ! Mời nhìn bên này! Tôi là phóng viên phụ trách mảng tin tức của báo Phượng Hoàng, xin hỏi quan hệ của anh và Vân Thi Thi là như thế nào?”
“Tổng giám đốc Mộ, có người nói quan hệ của anh và Vân Thi Thi không đơn giản, xin hỏi anh và Vân Thi Thi có quan hệ gì?”
“...”
...
Vô số microphone vươn đến trước mặt anh, đèn flash không ngừng chớp lóe khiến người ta chói mắt.
Mộ Nhã Triết không đổi sắc mặt, ôm lấy Vân Thi Thi, hoàn toàn không để ý tới những người khác, coi như họ không hề tồn tại.
Các phóng viên làm sao có thể dễ dàng từ bỏ tin tức đặc sắc như thế, bất chấp mà đuổi theo anh, thậm chí tạo thành một bức tường người chắn ở trước mặt anh, ngăn cản đường đi của anh.
Mộ Nhã Triết nheo mắt, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ tức giận, gần như muốn phát tác.
Vân Thi Thi dựa trong lòng anh, bên tai là âm thanh vô cùng ầm ĩ.
Thật ồn ào...
Đèn flash lại chớp lóe khiến cô chói mắt.
Mộ Nhã Triết cúi đầu, trông thấy sắc mặt cô không khỏe, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, thật sự tức giận rồi.
Ánh mắt anh nhìn chung quanh, lập tức tản ra hơi thở lạnh thấu xương.
Nhưng mà những phóng viên này cũng không phải dạng ngồi không, không chút kiêng kị sắc mặt của anh, vẫn tiếp tục chen lên phía trước.
Hữu Hữu khẩn trương túm ống tay áo Mộ Nhã Triết, lại bị người khác chen chúc đến mức chật vật.
Căn bản cậu chưa thấy qua cảnh tượng đông đúc như vậy, phía trước hô hào phía sau chen chúc, đến nước cũng không chảy qua được.
Liên tiếp hỏi hết câu này đến câu khác, ngay cả thời gian cho người ta tiêu hoá cũng không có.
Mộc Tịch chạy tới, trông thấy cảnh tượng chen lấn trước cửa, giật mình ngay tại chỗ, mỉm cười chuyên nghiệp nói: “Mọi người đừng chen lấn, xin chú ý an toàn, không được chặn cửa ra vào. Tình huống lúc này chưa rõ ràng, xin mọi người chờ buổi họp báo chính thức, hiện tại xin đừng chặn cửa!”
Vừa dứt lời, một người đàn ông lớn tiếng chất vấn: “Không cần cố ý nói sang chuyện khác! Vân Thi Thi, xin cô thẳng thắn trả lời, cô có phải tình nhân mà Mộ Nhã Triết bao nuôi không?!”
Câu hỏi sắc bén khiến đám người hoàn toàn yên lặng. Mộc Tịch nghe vậy, vẻ mặt tươi cười trong phút chốc cứng ngắc, giật mình ngay tại chỗ, ý cười trên khoé môi trở nên lạnh băng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu trắng bệch.
Mặc dù còn là trẻ con, nhưng cậu hiểu rõ tình nhân là cái gì!
Bao nuôi? Tình nhân?!
Rõ ràng là sỉ nhục!
Vấn đề này nhất thời làm cho mọi người xôn xao.
Người đàn ông kia lại nói: “Tổng giám đốc Mộ, vì sao lại không nói lời nào?”
Yên lặng trong chốc lát, từ trong đám người lại phát ra một câu hỏi...
“Nghe nói khoảng thời gian trước cô vì Mộ Nhã Triết mà sẩy thai, chuyện này có phải là thật không...”