Trong phòng thang máy, hai công nhân sửa chữa cầm giữ trang bị quay, phòng ngừa thang máy khi máy móc buông ra sẽ xảy ra ngoài ý muốn hoặc di động quá nhanh.
Người còn lại chọn dùng phương pháp buông lỏng máy móc, lúc buông phanh ra, hai người khác dùng lực xoay, khiến thang máy thong thả dời lên trên.
Bên trong thang máy rung chuyển một trận, ngọn đèn chớp tắt.
Vân Thi Thi cuộn mình càng chặt.
Rung chuyển quá mạnh, khiến đầu cô càng căng lên, đầu váng mắt hoa.
Mỗi một lần rung chuyển kịch liệt qua đi, lại là đình chỉ tĩnh mịch, sau đó, lại là một phen chấn động theo sát mà đến.
Trong phòng theo dõi, Hữu Hữu cũng lo lắng đề phòng nhìn màn hình, bỗng nhiên ngẩng đầu nói vớiMộ Nhã Triết: “Cha ơi, chúng ta đi tầng ngầm đi!”
“Hả?”
“Mẹ giống như không khỏe, con lo lắng.”
“Được.”
Mộ Nhã Triết ôm Vân Thiên Hữu xuống tầng ngầm.
Nhưng mà lúc tới, cũng không có nhìn bóng dáng đội viên y tế, Hữu Hữu hỏi một tiếng, Mộc Tịch lập tức nói: “Tôi đi xem.”
Quá không lâu, cô vội vàng gấp trở về nói: “Ngoài cửa đều bị phóng viên truyền thông vây quanh, xe cứu thương bị tường người ngăn cản, cho nên vào được không. Cục trưởng Trần đã tăng số người tới...”
“Phóng viên truyền thông?” Mày Mộ Nhã Triết không hờn giận nhíu lại.
Mộc Tịch tức giận nói: “Phải! Cũng không biết là ai lộ ra tin tức, phóng viên vừa nghe nói Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi bị nhốt trong thang máy, đều đã tới cắm chốt tin tức rồi.”
Hữu Hữu cũng theo sát nhíu mày nói: “Cảnh sát đâu?”
Vẻ mặt Mộc Tịch lo âu nói: “Phóng viên nhiều lắm, mỗi tòa soạn đều phái rất nhiều người tới cướp đoạt tin tức, cướp đoạt đưa tin, cho nên cảnh lực không đủ!”
Đầu này, bộ đàm nhân viên sửa chữa thang máy vang lên: “Nhanh nhanh nhanh, chú ý chú ý!”
Một đám người vây trước cửa thang máy, chỉ nghe “Loảng xoảng” một tiếng, thang máy phát ra một tiếng vang.
Bộ đàm truyền đến: “Đã vào vị trí rồi!”
Cứu viện đội mở cửa thang máy ra, chỉ thấy góc thang máy, Cố Tinh Trạch ôm Vân Thi Thi, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, chính diện đối mặt Mộ Nhã Triết.
Anh ấy hơi hơi giật mình thần, nhưng trong lúc sững sờ, Mộ Nhã Triết đã sải bước vào thang máy, từ trong lòng anh ấy ôm Vân Thi Thi lên, cũng không quay đầu lại đi khỏi.
Hữu Hữu theo sát bên cạnh anh, không ngừng kiễng chân lên đánh giá tình huống Vân Thi Thi.
Tay nhỏ bé dịu dàng cầm tay cô, mày thanh tú chợt chau lại: “Mẹ phát sốt rồi!”
Mộ Nhã Triết cúi đầu, cúi đầu, kề sát trán cô, cảm nhận được trên trán cô truyền tới nhiệt lượng nóng bỏng, trên mặt cũng nổi lên một tia bất an.
Mộc Tịch nhìn thoáng qua Vân Thi Thi, lại nhìn Cố Tinh Trạch, vội vàng đi đến, muốn nâng anh dậy.
Động tác Cố Tinh Trạch lại hơi hơi tránh đi.
Động tác Mộc Tịch cứng ngắc ở giữa không trung, trong giây lát nhớ tới, hình như Tinh Trạch thích sạch sẽ nghiêm trọng, không thích tiếp xúc người khác.
Nghĩ tới đây, trên mặt cô ấy hơi hơi xấu hổ một chút, cười thân thiết: “Tinh Trạch, anh không sao chứ?”
Cố Tinh Trạch chậm rãi đứng dậy, nhưng mà ngồi chồm hổm lâu lắm, thế cho nên mới vừa đứng lên, thân hình lay nhẹ, hơi đầu váng mắt hoa.
Anh vốn định muốn chạy theo xem tình huống Vân Thi Thi, nhưng mà Mộ Nhã Triết đã ôm Vân Thi Thi vội vã rời khỏi.
Khi anh ôm Vân Thi Thi xuất hiện tại cửa, dẫn tới xôn xao.
Vốn là phóng viên cắm chốt muốn cướp đoạt tin tức, bộ phận nhân viên trong khác sạn phơi ra Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi cùng chịu khổ thang máy, song khi Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi xuất hiện, trong lúc đó, hướng gió thay đổi!