Lisa ôm balo chiến đấu lớn, ngồi ở trên cao.
Hơi thở hoang dã ẩm ướt xộc thẳng vào mũi, sương mù lượn lờ bên hồ nước, một con rắn hổ mang mũi nhọn khác cuốn trên cành cây, sức nặng của nó khiến cho cành cây phải trĩu xuống.
Nó tựa hồ như ngửi được hương vị mê người, cái đầu tam giác dựng thẳng lên, đôi mắt bằng hạt táo nhìn chằm chằm về một phía, đôi con ngươi xơ xác tiêu điều mơ hồ nổi lên sự khát máu.
Nó bỗng nhiên tập kích.
Lisa nhanh tay lẹ mắt vung qua, bàn tay bóp chặt lấy cổ rắn, hơi nhíu mày, tựa hồ như rất không vui khi thấy “nó” đánh lén.
Bàn tay cô ta vuốt ve cái đầu của nó, cái đầu của nó phải tương đương với một con rắn hổ mang trưởng thành, nó há to cái miệng như chậu máu kêu gào lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn.
Ánh mắt lạnh lùng của Lisa trực tiếp nhìn thẳng vào nó, đôi mắt khẽ híp lại, hai tay mạnh mẽ xé nát đầu rắn hổ mang khiến cho máu thịt đầm đìa bắn đầy trên mặt đất, thi thể nặng nề bị ném vào trong bụi cỏ, khiến cho một đám kiến hung tợn ngo ngoe rục rịch ngóc đầu tụ tập thành một đám xung quanh xác rắn.
Cô ta ngắt mấy quả dại trên cây, đưa tới trước mặt Mộ Dịch Thần cùng Hữu Hữu.
“Ăn.”
Mộ Dịch Thần nhìn cô ta một cái, lập tức nhận lấy trái cây trong tay cô ta, dùng vạt áo lau qua bụi bẩn cùng sương sớm bên ngoài sau đó cắn một miếng.
Vừa chua vừa đắng lại còn chát nữa.
Cậu nhíu mày.
Hữu Hữu cũng cắn một miếng, vị chua khiến cậu nhắm tịt mắt lại, tư vị này, thật khó nói.
Lisa ngồi ở bên người cậu, cũng cầm lấy một quả cắn một miếng, vẻ mặt không chút khó chịu nuốt xuống.
Tiêu hao quá nhiều thể lực, lại thêm cường độ chiến đấu cao khiến cho bụng cô ta đã sớm trống rỗng, chính vì thế mà dọc đường không thể không ngắt chút quả dại để lấp bụng.
“Hiện tại là giờ nào?”
Hữu Hữu hỏi.
Lisa ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, lập tức nói: “Rạng sáng, 5 giờ.”
“Tiếp tục đi thôi.” Hữu Hữu đứng dậy: “Nhất định phải trở về trước 10 giờ.”
“Anh cõng em.” Mộ Dịch Thần đi lên phía trước nói.
Hữu Hữu khoát tay: “Không cần! Bản thân em tự đi được.”
Nói xong, cậu quật cường chống đỡ thân thể mệt mỏi đứng dậy, đi về phía trước.
Mộ Dịch Thần đau lòng không thôi, cậu khẩn trương đi lên phía trước, cẩn thận che chở cho thằng bé.
...
Bệnh viện, bên trong phòng bệnh.
Mộ Uyển Nhu bị trúng đạn ở bụng, trải qua một cuộc cấp cứu, sau đó liền được đưa vào phòng quan sát, cô ta vừa mới thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng.
Giờ phút này, cô ta nằm yên tĩnh ở trên giường, toàn thân cắm đầy dây, ống, sắc mặt trắng bệch, vẫn hôn mê như cũ.
Sáng sớm, mí mắt cô ta bỗng run rẩy, một lúc sau rốt cuộc cũng mở ra.
Nhưng vừa mới thanh tỉnh mở mắt, một cái chớp mắt kia, cô ta bất chợt hoảng sợ khi nhìn thấy một cái bóng đen bên giường.
Bóng đen kia cứ lẳng lặng ngồi im ở bên giường, lưng đưa về phía cửa sổ, ngược sáng, cô ta căn bản không thấy rõ khuôn mặt người nọ, chỉ có thể cảm nhận được khí lạnh không ngừng tỏa ra từ trên người ông ta.
Mộ Uyển Nhu cả kinh thét chói tai, âm thanh bén nhọn phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của phòng bệnh.
“A - - “
Một giây sau, ngọn đèn chợp sáng, bên trong phòng bệnh liền sáng ngời.
Vẻ mặt không chút thay đổi của Mộ Liên Tước chiếu thẳng vào mắt cô ta.
Thật không dễ dàng gì cô ta mới nhìn thấy người ngồi đầu giường kia là ai, vẻ mặt có chút run rẩy, thôi không hét nữa, nhưng lại bị sắc mặt u ám của ông ta dọa cho trống ngực bị lỡ mấy nhịp, hít thở cũng không thông.
Cô ta cũng không biết chính mình rốt cuộc đã hôn mê bao lâu, nhưng vừa mới qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, từ trong hôn mê tỉnh lại, liền thấy sắc mặt âm trầm của Mộ Liên Tước, trong lòng cô ta khó tránh khỏi bồn chồn, lo lắng.
Sao lại thế này?
Vẻ mặt này của ông ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mộ Liên Tước lạnh lùng mở miệng: “Hừ, rốt cục thì cô cũng tỉnh!”
Ước chừng hôn mê cũng được một ngày một đêm rồi.