Khổng Tiểu Thiến đột nhiên giật mình, rốt cuộc cũng có phản ứng, tay chân luống cuống đứng lên.
Mặc dù đã từng được học lễ nghi giao tiếp trong giới thượng lưu nhưng khi đối mặt với một người đàn ông có khí chất hơn người như thế này, cô ta vẫn bị ánh mắt lạnh buốt của anh dọa sợ, không biết phải làm sao.
Bây giờ đến cả hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Không thể không nói, khí chất của người đàn ông này quá mức đáng sợ, thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực!
Anh chỉ yên lặng nhưng lại hoàn toàn nổi bật giữa căn phòng rộng lớn.
Ánh mắt lạnh lùng của anh giống như muốn bóp chết cô ta.
Mộ Nhã Triết dừng bước, lạnh lùng hỏi cô ta: “Cô là Khổng Tiểu Thiến?”
Giọng của anh rất trầm, lộ ra cảm giác rét buốt, Khổng Tiểu Thiến nghe vậy thì run lên, càng không biết nên trả lời như thế nào.
Dù sao cũng là con gái của mình, Khổng Khải Hiền thấy cô ta như vậy thì cũng biết cô con gái bảo bối của mình đã bị khí chất của Mộ Nhã Triết dọa sợ rồi, vì thế ông ta cuống quýt vươn tay ra, vô cùng khách khí nói: “Cậu Mộ, xin hãy lượng thứ cho chúng tôi đã mạo muội không mời mà đến tận đây tìm cậu.”
Mộ Nhã Triết bị ông ta cắt ngang thì có chút bất mãn.
Anh lạnh lùng đưa mắt nhìn qua, ánh mắt quét một lượt trên người ông ta, sau cùng dừng lại ở trên bàn tay đang duỗi ra của ông ta, đôi mày nhướng lên có chút ngả ngớn, môi mỏng vẽ ra một đường cong, lãnh đạm hỏi: “Tôi bảo ông lên tiếng sao?”
Lời này thật sự là không cho Khổng Khải Hiền chút mặt mũi nào rồi!
Khổng Khải Hiền nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đỏ lên, bàn tay cứng ngắc khựng lại giữa không trung, muốn thu về cũng không được.
Sau một lúc lâu, ông ta lúng ta lúng túng rụt tay lại, trong đầu ít nhiều có hơi tức giận.
Ông ta đã chủ động đến cửa giải thích rồi, còn chủ động lấy lòng anh, thế mà ngay cả bắt tay anh cũng không thèm, cứ như thể chê tay ông ta bẩn vậy!
Tên Mộ Nhã Triết này còn trẻ tuổi mà tính tình đã kiêu ngạo đến mức đó rồi.
Nhưng mà cái này cũng không đáng trách, anh quả thật là có đủ tư cách để kiêu ngạo!
Chỉ nói đến việc anh là tổng giám đốc của Mộ thị, cho dù anh có trăm ngàn cái không đúng thì người khác cũng không dám nói nửa câu.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng, khẽ cười giễu: “Ông cũng biết là ông không mời mà đến sao?”
Khổng Khải Hiền giật mình, nhất thời không biết nói gì, người này quả nhiên là không chừa đường sống cho bọn họ!
Anh lại quay đầu nhìn Khổng Tiểu Thiến, cất giọng lạnh lùng: “Hình như cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi?”
Khổng Tiểu Thiến ngẩn ra, vội vàng cúi đầu, run giọng nói: “Cậu Mộ... Vâng, thật xin lỗi!”
Sắc mặt Mộ Nhã Triết lập tức trầm xuống, hừ lạnh một tiếng: “Là phải hay là không phải?”
Khổng Tiểu Thiến sững sờ một lúc, bây giờ mới ý thức được anh đang hỏi cái gì, vội vàng trả lời: “Tôi, tôi chính là Khổng Tiểu Thiến, là trưởng phòng quan hệ xã hội của Hoàn Vũ.”
“Khổng, Tiểu, Thiến.” Anh gằn từng chữ, cười nhạt: “Tên dễ nghe như vậy mà lòng dạ lại độc ác. Không Khải Hiền, ông nuôi dưỡng được một đứa con gái tốt lắm!”
Giọng của anh vô cùng lạnh lùng, khiến người ta không rét mà run.
Lúc này, Mộ Nhã Triết đang nhìn cô ta với ánh mắt như muốn róc xương róc thịt trên người cô ta.
Khổng Tiểu Thiến lui về sau hai bước, cúi đầu không dám nhìn anh, ngay cả một người từng lăn lộn trên thương trường như Khổng Khải Hiền cũng bị dáng vẻ này của anh làm cho kinh hồn bạt vía rồi.