Ngay cả một người từng lăn lộn trên thương trường như Khổng Khải Hiền cũng bị dáng vẻ này của anh làm cho kinh hồn bạt vía, cảm thấy ánh mắt kia quá mức lạnh lẽo, vội vàng kéo Khổng Tiểu Thiến ra sau lưng mình, lựa lời: “Cậu Mộ à... Cậu xem, chuyện này quả thực là Thiến Nhi nhà tôi không đúng! Nhưng mà ngài... Vẫn mong ngài đại nhân đại lượng, không cần so đo với con bé! Nó cũng chỉ là một con nhóc mới bước ra xã hội, chưa hiểu chuyện ấy mà! Nếu có chỗ nào đắc tội với người khác, đụng chạm đến Vân, à không, đụng chạm đến cô Vân thì tôi xin lấy cái mạng già này tôi ra bồi thường! Nhưng... xin ngài, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với con bé Tiểu Thiến nhà tôi! Tôi cũng một đống tuổi rồi, chỉ có một đứa con gái bảo bối như vậy...”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, quay mặt nhìn ông ta, giọng nói lạnh lùng: “Câm miệng cho tôi!”
Khổng Khải Hiền bỗng dưng im bặt, sắc mặt trắng bệch.
Mộ Nhã Triết phẫn nộ nhếch môi: “Ông cho rằng chỉ có con gái của ông mới là bảo bối sao?”
Vậy còn người phụ nữ của anh thì sao?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện thì cô sẽ phải là người chịu tội hay sao?
Khổng Khải Hiền nghe vậy thì nghẹn lời, lại nghe Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: “Cút!”
“Đừng mà, cậu Mộ... Tôi xin cậu, Khổng thị của chúng tôi có hơn ba vạn nhân viên, tôi cầu xin cậu, xin cậu hãy tha cho Khổng hị một con đường sống!”
Mộ Nhã Triết lộ ra ý cười tuyệt tình, không nhanh không chậm nói: “Tôi đương nhiên sẽ chừa cho Khổng thị một con đường sống, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha cho các người.”
Khổng Tiểu Thiến bỗng nhiên đẩy Khổng Khải Hiền ra, đứng lên trước che chắn cho ông ta, nổi lên dũng khí đón nhận ánh mắt rét buốt của anh, nói: “Chuyện này là do tôi không đúng! Chuyện của Vân Thi Thi cũng là do một mình tôi làm, không có quan hệ gì tới cha tôi! Tôi cũng biết rõ, có trách thì trách tôi có mắt mà không nhìn thấy núi thái sơn, chọc phải người không thể đắc tội, là tôi không biết lượng sức! Cho nên vẫn xin cậu Mộ có muốn trách phạt gì thì hãy trách phạt tôi, đừng đụng đến cha tôi và Khổng thị! Tội danh này, tôi... tôi thừa nhận!”
Cô ta nói hết sức hiên ngang lẫm liệt, nhưng lại không hề tình nguyện.
“Tiểu Thiến...” Khổng Khải Hiền cảm thấy chua xót, đưa tay ra muốn kéo Khổng Tiểu Thiến ra phía sau.
Cô ta lại ngang bướng nói: “Cha à, cha không cần phải xen vào chuyện của con! Tự gây họa thì không thể sống sót! Không thể vì con mà làm liên lụy đến Khổng thị được!”
Nói xong, Khổng Tiểu Thiến lại quay đầu qua, kiên định nói: “Anh Mộ, anh muốn làm như thế nào thì tùy ý anh, chỉ xin anh hãy buông tha cho Khổng thị!”
“Thật là một đứa con có hiếu!” Mộ Nhã Triết cười khẽ hai tiếng, bỗng dưng duỗi tay ra bóp chặt cổ họng cô ta, giọng nói hoàn toàn không có chút cảm tình, từng chữ từng chữ đều nhuộm máu lạnh: “Nếu vậy, tôi muốn cô phải chết!”
Khổng Tiểu Thiến làm sao có thể ngờ rằng người đàn ông này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, cô ta kinh hãi, cổ họng bị bóp nghẹt, vì hít thở không thông mà khuôn mặt đỏ bừng, khuôn mặt nhăn nhó.
Khổng Khải Hiền thấy vậy thì sợ tới mức không thở nổi, vội vàng xông lên muốn tách tay Mộ Nhã Triết ra.
Thế nhưng dù sao thì ông ta cũng đã lớn tuổi, Mộ Nhã Triết lại từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, người bình thường làm sao có thể sánh được với anh, cho đến khi ông ta đầm đìa mồ hôi khắp người thì năm ngón tay của anh vẫn không hề nhúc nhích.
Khổng Khải Hiền tận mắt nhìn thấy sắc mặt con gái mình càng lúc càng tím tái thì kinh hãi trong lòng, người đàn ông này ra tay quả là tàn độc!
Không thể nghi ngờ, thủ đoạn của Mộ Nhã Triết tàn ác như vậy, cho dù Khổng Khải Hiền có tiêu hao hết gia sản cả đời cũng không chống lại được anh.