Với thân phận và địa vị của anh ta, đã quen thấy anh ta xua phụ nữ như xua vịt, tính tình cao ngạo, tự nhiên cảm thấy có hứng thú, trong lòng có chút hứng thú trêu đùa.
Nhưng mà một thời gian sau, hứng thú đùa giỡn sẽ nhạt đi.
Phải biết rằng, thân phận của Mộ Nhã Triết như vậy, không phải người phụ nữ nào cũng có thể lọt vào mắt của anh ta.
Vân Thi Thi này đối với Mộ Nhã Triết mà nói, cũng chỉ là đồ chơi mà thôi!
Trong giới giải trí lưu truyền hai câu nói.
- - Ngàn nâng vạn nâng, chống không lại một câu của tổng giám đốc Mộ.
- - Giới giải trí khó bò, khó bò nhất là bò lên giường tổng giám đôc sMộ.
Người phụ nữ này thật sự cho rằng Mộ Nhã Triết thật lòng với cô sao?
Ông ta đột nhiên áp sát gần mặt cô, cúi đầu nở nụ cười, “Chỉ là một người phụ nữ thì sao, cho dù Mộ Nhã Triết thật sự nhúng chàm cô, đem cô áp dưới thân, lại không cho tôi ngủ với cô sao? Người phụ nữ mà thôi, có thể có bao nhiêu quý giá chứ? Tôi cũng không tin, thằng nhóc Mộ Nhã Triết kia sẽ vì một người phụ nữ như cô, gây khó dễ cho Lý Đống Lương tôi! Tôi chính là muốn cô, ai dám gây khó dễ cho tôi chứ?! Mẹ kiếp!”
Vừa nói những lời thô bỉ, động tác của Lý Đống Lương càng lớn hơn.
Vân Thi Thi sợ hãi nắm chặt hai nắm đấm, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm ông ta, sợ ông ta làm ra hành động gì đó đáng sợ!
Giữa bầu không khí căng thẳng, lái xe bỗng nhiên cung kính nói: “Ông chủ, đến nơi rồi ạ.”
Lý Đống Lương nhìn cô, lạnh lùng hừ khẽ, mở cửa xe ra, kéo mạnh tóc của cô, hầu như muốn kéo cô xuống xe.
Vân Thi Thi vùng vẫy suốt đường đi, trong lòng mặc niệm một lần lại một lần cái tên…
Mộ Nhã Triết…
Mộ Nhã Triết…
Đêm khuya, một chiếc Bugatti vững vàng dừng trước cửa khách sạn.
Cửa xe được đẩy ra, một bóng dáng thon dài bước xuống xe, người đàn ông bước nhanh vào cửa khách sạn, quản lý đại sảnh lễ phép đi lên phía trước, vừa thấy người lập tức cung kính cúi gập người xuống, nét mặt mỉm cười khiêm tốn: “Anh Mộ.”
Mộ Nhã Triết không thèm nhìn anh ta một cái, chỉ lạnh lùng hỏi: “Người đâu?”
Giọng nói của anh trầm thấp mà rét lạnh, lộ ra một cỗ nguy hiểm và khí thế áp bách, làm cho người ta kinh hãi.
Nhưng anh ta suy nghĩ không ra ý của Mộ Nhã Triết, tươi cười trên mặt dừng lại hai giây, lập tức cẩn thận hỏi han: “Anh Mộ nói… Là người nào ạ?”
Ánh mắt Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nổi lên hàn quang, anh níu chặt áo của anh ta, “Tôi hỏi anh, người đâu? Định giả ngu với tôi à?”
Quản lý đại sảnh bị dọa, cho dù trải qua rất nhiều tình hình, cũng bị bộ dạng hùng hổ của anh dọa sợ không nhẹ.
Vẻ mặt anh ta như khóc tang nói: “Anh Mộ, thật có lỗi… Tôi thật sự không biết… Anh muốn tìm ai mà!”
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, “Được lắm.”
Đúng lúc này, Mộc Tịch cũng chạy đến, dọc dường rất khó gọi xe, hầu như là chạy đến khách sạn suốt cả đoạn đường.
Lý Tuyền nói Vân Thi Thi đã về công ty, nhưng cô không tin.
Trên đường đi cô gọi điện thoại cho Vân Thi Thi, vậy mà tắt máy, lại gọi di động khác của Vân Thi Thi, cũng không có ai nhận.
Cô thế mới biết chuyện lần này đi quá xa rồi!
Lòng cô như lửa đốt chạy đến khách sạn, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ở đại sảnh khách sạn, trong lòng vui vẻ, vội vàng lảo đảo chạy đến chỗ anh.
Bảo vệ tiến lên ngăn cô lại, cô không để ý bọn họ ngăn cản, lớn tiếng kêu: “Tổng giám đốc Mộ! Tổng giám đốc Mộ! Tôi là trợ lý của Vân Thi Thi, Mộc Tịch đây!”