Mộ Thịnh đến, trong phòng bệnh vốn dĩ là không khí ôn nhu vui vẻ, lại lập tức lạnh như băng.
Mộ Nhã Triết nhìn ông, nhàn nhạt hỏi: “Ông, sức khỏe ông không tốt, sao không nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Mộ Thịnh thở dài một hơi, trên mặt không có một tia hăng hái: “Cả ngày nằm, cũng không thoải mái, muốn đi một vòng, thừa dịp còn có thể đi lại, tới đây thăm cháu một chút.”
Vân Thi Thi ngơ ngác, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không nói gì.
Lời này nghe vào, có chút đáng thương!
Mộ Dịch Thần Nghe xong, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời!
Trẻ con rất dễ mềm lòng, trong thế giới ngây thơ của cậu, cũng muốn cả nhà hòa thuận vui vẻ. Mặc dù trước kia cậu không thích người ông nghiêm khắc vừa ngoan cố vừa khó gần, vậy mà hôm nay, nhìn bộ dạng của ông, cũng cảm thấy thật đáng thương!
Trên thực tế, cậu cũng không biết chuyện ân oán giữa Mộ Thịnh và Vân Thi Thi, vì vậy khó tránh khỏi mềm lòng.
Cậu nhẹ giọng nói: “Cụ, thân thể cụ không tốt, trở về phòng bệnh nghỉ ngơi đi!”
Mộ Thịnh nghe xong, vẻ ảm đạm trên mặt cũng vơi đi, trong lòng giống như được rót vào một dòng nước ấm, cảm động nói: “Tiểu Dịch Thần, ông cụ tới thăm cháu một chút, cháu bị thương nặng như vậy, ông đau lòng, muốn chăm sóc cho cháu!”
“Cụ, vết thương trên người cháu không đau.” Bộ dạng Tiểu Dịch Thần không chút để ý, trên thực tế có thể cậu sẽ rất đau, đổi lại nếu những đứa trẻ khác mà bị thương như vậy, đã sớm khóc la om sòm, vậy mà cậu lại tỏ vẻ không sao hết.
Dù sao từ nhỏ cậu cũng đã được huấn luyện qua, ý chí của cậu cũng không giống như người bình thường.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao lúc cậu còn nhỏ, Mộ Nhã Triết đưa cậu tới trại huấn luyện, con trai thì phải chịu được cực khổ, rèn luyện ý chí từ sớm.
Trẻ em bây giờ đều được nuông chiều từ nhỏ, quá yếu ớt.
Anh không muốn con trai mình được nuôi dưỡng như một công chúa bé bỏng.
Con trai thì cần phải được rèn luyện!
Mộ Thịnh nghe vậy, mỉm cười một tiếng, bàn tay già nua khô khốc nhẹ nhàng đặt lên tay cậu.
Ông cụ Mộ hồi còn trẻ, cũng đã từng đã từng đi lính, trải qua chiến trường, cũng được rèn luyện qua cách cầm súng, lòng bàn tay có vết chai thật dày, bây giờ già đi, lòng bàn tay vừa thô vừa sần, chạm cũng làm người ta đau.
Vân Thi Thi lãnh đạm nhìn ông, trên mặt không có biểu tình gì, ánh mắt lạnh lùng, tuy rằng thấy vẻ mặt hổ thẹn đau lòng của ông, cũng cảm thấy đáng thương, nhưng cũng thấy đáng giận!
Có câu nói thế này, người đáng thương cũng có khi đáng giận.
Rất có đạo lý!
Lão già này, hồi còn trẻ cũng là nhân vật hô mưa gọi gió, vô cùng hiển hách, một tay che trời, nếu so với thời cổ đại, cũng là một nhân vật thuộc tầng lớp chư hầu, thậm chí là bá chủ của một quốc gia, lúc còn trẻ sóng vỗ gió rền, lớn tuổi rồi, lại ngu ngốc hồ đồ, phạm vào nhiều chuyện sai lầm.
Ấn tượng của cô về ông đều là từ mẹ cô mà biết được.
Ích kỷ, ngu ngốc, tàn nhẫn...
Hại mẹ cô chết, em trai bị thất lạc, mặc dù không phải ý của ông ta, nhưng cũng có một phần nguyên nhân là do ông ta.
Vì vậy, đối với ông, cô rất khó mà tha thứ được!
Nỗi đau mất người thân, vẫn ăn sâu bén rễ trong lòng cô cho tới ngày hôm nay, giống như một dấu vết khắc thật sâu tận đáy lòng, vết thương này mặc dù đã kết vảy theo thời gian trôi đi, vậy mà vừa đụng tới, lại vẫn đau không chịu được như cũ.
Không cố ý, nhưng cũng là một khuyết điểm!
Không phải bởi vì không cố ý, thì sẽ được tha thứ!