Không phải bởi vì không cố ý, thì sẽ được tha thứ!
Cô không phải là một người độ lượng, sẽ tha thứ cho người đã ép mẹ cô phải chết!
Vân Thi Thi thông suốt đứng lên, đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía Mộ Thịnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, cho dù là một chút, cô cũng không muốn nhìn thấy ông ta!
Mộ Thịnh ngẩng đầu, thấy bóng lưng lạnh lùng tuyệt tình của Vân Thi Thi, ánh mắt bi thương, nhưng cũng thật bất đắc dĩ.
Ông đứng dậy, đi về phía Vân Thi Thi, cẩn thận đưa bàn tay già nua ra, định đặt lên vai cô.
Nhưng nhớ lại ánh mắt của cô lúc nãy nhìn ông, lãnh đạm như vậy, bàn tay ông dừng lại giữa không trung, chậm rãi thu lại!
“Thi Thi... Xoay người lại, để ông nhìn cháu cho thật rõ, có được không?”
Mộ Thịnh khẩn cầu từ dáy lòng, sắc mặt đau khổ, rưng rưng nước mắt.
Vân Thi Thi bất động, không quay đầu lại.
Trong lòng Mộ Thịnh tràn ngập đau khổ, tiếp tục khẩn cầu nói: “ Ông biết sai rồi, thật là sai lầm rồi! Ông... Ông không mong cháu tha thứ cho ông, chỉ mong... Chỉ mong cháu cho ông cơ hội được bù đắp!”
“Thi Thi... Thật ra thì lâu rồi ông...”
Mộ Thịnh than khóc, muốn đưa tay ra kéo tay cô.
Vân Thi Thi đột nhiên né qua, bàn tay Mộ Thịnh trống rỗng, khóe môi run rẩy một chút, gương mặt trong nháy mắt lại càng thêm bi ai, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt lập tức trào ra ngoài.
Ông già tám mươi tuổi, cả đời Mộ Thịnh này, uy phong lẫm liệt, trước nay đều là cố chấp ngạo mạn, chưa bao giờ để lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy, ngay trước mặt Mộ Nhã Triết và Mộ Dịch Thần, nước mắt rơi đầy mặt, vô cùng thương tâm!
“Ít nhất, cháu hay cho ông một cơ hội để bù đắp đi! Cho dù chỉ là một lần chuộc tội, cũng được!”
Mộ Thịnh liên tục khẩn cầu, giọng nói của người từng trải sau lưng cô lại một lần nữa vang lên: “Thi Thi, ông biết, cả đời này, ông đã phạm phải không ít chuyện hồ đồ! Ông biết mình sai rồi! Ông thật sự sai rồi! Ông lớn tuổi, già rồi nên hồ đồ, mới nhận kẻ trộm làm con gái!... Nếu như cháu có thể tha thứ cho ông, cháu muốn gọi ông là cái gì cũng được!...”
“Ông sao?”
Vân Thi Thi hít sâu một hơi, chợt xoay người, ánh mắt lạnh băng bắ lên người ông, nở nụ cười chế giễu, sắc mặt không biểu cảm nói: “Chỉ bằng ông, mà cũng dám tự xưng là ông nội của tôi sao?”
Mộ Thịnh ngẩn người, trợn to mắt nhìn cô, sững sờ.
“Ông có biết, mẹ tôi nói thế nào về ông không?”
Đột nhiên cô tà ác cười một tiếng, trên mặt lạnh lùng: “Mẹ tôi nói ông, ông là kẻ giết người tàn nhẫn, là người đã hủy hoại cuộc đời bà ấy, chính là ông, chính ông đã phá hủy hạnh phúc của bà, là ông, đã hại bà phải sống đầu đường xó chợ! Bà ấy nói, nhà họ Mộ là một nơi cực kỳ nguy hiểm, bảo tôi đừng tiến vào đó! Còn nói, vị chủ nhân của nhà họ Mộ, tên là Mộ Thịnh, là kẻ giết người tàn ác đáng sợ nhất trên đời! Muốn tôi tha thứ cho ông sao, đừng có mơ!”
Nghe mấy lời này, sắc mặt Mộ Thịnh lập tức trắng bệch, khó tin nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt biến đổi liên tục, lúc đầu là khiếp sợ và ngạc nhiên, càng về sau là xót xa và mất mác, cuối cùng là hối hận và đau lòng.
Ông thật không ngờ, thật là đau vào trong xương tủy, không ngờ Mộ Khuynh Thành lại nói những lời tàn nhẫn như vậy!
Ông cũng không ngờ, Mộ Khuynh Thành lại hận ông nhiều như vậy, sâu sắc như vậy, khắc sâu vào trong xương tủy, thậm chí còn nói ông là kẻ giết người tàn ác nhất trên đời!