Sở Hà giật mình, chậm rãi buông tay, nhíu mày: “Có gương không?”
Âm thanh của cô trở lên lạnh hơn.
Mạnh Tinh Tuyết không khỏi có chút sợ hãi.
Chẳng biết tại sao, so với Sở Hà trong trí nhớ, thì người trước mặt này lại có chút xa lạ!
Lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, giống như nữ vương của bóng đêm.
Sở Hà dùng giọng nói lạnh lùng đó nói với cô.
Cũng không biết có phải là vì cuộc phẫu thuật, nên tính tình cô thay đổi.
Mạnh Tinh Tuyết vội vàng đưa gương tới.
Sở Hà cầm lấy, liếc mắt nhìn, lại phát hiện đỉnh đầu bên phải có cuốn một lớp vải xô thật dày, sắc mặt cô cũng không được tốt, nhất là môi, giống như bôi một lớp son phấn đậm.
Mạnh Tinh Tuyết cũng không biết cô khôi phục ra sao, vì vậy bóng gió hỏi: “Bác sĩ nói, sau khi phẫu thuật xong chị chưa chắc có thể khôi phục được trí nhớ, chỉ là nếu cố gắng, trí nhớ nhất định có thể khôi phục lại!”
Sở Hà thình lình cắt đứt lời cô, chậm rãi hỏi: “Chị cần bao lâu mới có thể khôi phục hoàn toàn?”
“À?” Mạnh Tinh Tuyết mờ mịt, không biết cái “khôi phục hoàn toàn” này của Sở Hà là ở mức độ như thế nào.
“Bác sĩ không nói gì sao? Khi nào chị có thể xuất viện?”
“Ít nhất phải tới khi cắt chỉ! Bác sĩ nói một tuần là có thể cắt chỉ, chị có thể lực tốt như vậy chắc chắn sẽ nhanh hơn người bình thường!”
Sở Hà nghe vậy, gật đầu, nhưng ngoài dự đoán của cô là, Mạnh Tinh Tuyết mới vừa nói xong, một tuần mới có thể cắt chỉ, Sở Hà lại ngoan ngoãn nằm lại giường, nhắm hai mắt lại, tư thế ngủ thằng tắp, có vài phần của quân đội.
Mạnh Tinh Tuyết trưa bao giờ thấy một Sở Hà như vậy!
Thái độ của Sở Hà đối với cô vô cùng xa lạ, không phải là đã quên cô rồi chứ?
Đang trong lúc cô nghĩ ngợi, Sở Hà trên giường bỗng nhiên mở mắt, trầm giọng nói: “Tinh Tuyết!”
“Vâng?” Mạnh Tinh Tuyết nghe cô gọi tên mình, lập tức kích động đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Em ở đây, chị có chuyện gì?”
Vốn còn đang nghi ngờ sau cuộc phẫu thuật, Sở Hà khôi phục trí nhớ trước kia, nhưng lại quên mất cô là ai.
Bác sĩ nói, trong thời gian dưỡng thương này, bởi vì cục máu tụ lập tức tan biến, dây thần kinh cùng não không bị chèn ép, phần ký ức bị mất kia có khả năng rất lớn sẽ được khôi phục lại!”
Chỉ là, một số người bệnh tìm lại được ký ức, nhưng lại hoàn toàn quên đi những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó.
Thật tốt.
Sở Hà còn nhớ cô!
“Sở Hà, chị muốn nói gì, em nghe đây!”
Mạnh Tinh Tuyết vừa dứt lời, liền nghe giọng nói vô cùng nghiêm túc của sh: “Chị đã nhớ lại!”
“...”
Vẻ mặt Mạnh Tinh Tuyết cứng lại.
“Nhanh... nhanh như vậy sao? Bác sĩ nói, sau phẫu thuật không nhất định là sẽ khôi phục được trí nhớ, thể chất như này, không phải là...”
“Tinh Tuyết...”
Sở Hà nhàn nhạt nói: “Tôi nhớ người đàn ông kia là ai!”
“Người đàn ông kia?”
Mạnh Tinh Tuyết không phản ứng kịp, người đàn ông kia rốt cuộc là người nào?
Sở Hà nói, “Cha ruột của Tiểu Bảo!”
“...”
Mạnh Tinh Tuyết lập tức trợn mắt há hốc mồm.
“Chị rốt cuộc nhớ ra rồi sao?”
“Đúng vậy!” Sở Hà lần thứ hai mở mắt, con mắt đầy tơ máu: “Chị lại quên mất cái tên này, chị còn nhớ mình đã từng thề, sẽ không bao giờ quên nó!”