Chu Tước chỉ là một danh hiệu, nhưng mà, trong hồ sơ ghi chép của FBI, đã có hai người mang danh hiệu Chu Tước.
Một người, sĩ quan cao cấp thuộc tập đoàn Cự Phong, Chu Tước.
Còn một người, chính là cô, chỉ huy điều tra chống tội phạm đen của Interpol, Chu Tước.
Để phân biệt hai cái “Chu Tước” này, cô còn thêm một biệt danh là “Bạch Tước”, còn người kia là “Hắc Tước“.
Hai người mặc dù không quen biết, nhưng bình thường hay bị người đem ra so sánh.
Dù sao cũng đều là Chu Tước, một người là chỉ huy điều tra chống tội phạm đen, một người lại có giao tiếp với xã hội ngầm, nếu hai người gặp nhau, nhất định sẽ là đại kình địch.
Âm thanh của Sở Hà tạo ra, lập tức đánh thức Mạnh Tinh Tuyết đang ngủ gà ngủ gật ở bên cạnh.
Cô chẳng biết ngủ mất từ bao giờ, đại khái là trong lúc trông Sở Hà, vì quá mệt nên đã ngủ thiếp đi.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, đã thấy Sở Hà không biết tỉnh lại từ lúc nào, vẻ mặt hoảng sợ.
“Sở Hà, cô đã tỉnh!” Mạnh Tinh Tuyết cực kỳ ngạc nhiên.
Cô nhớ bác sĩ có nói, tình trạng cơ thể của Sở Hà, tố chất rất tốt, có thể vì vết thương ở trên đầu, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, vì vậy nhất thời chưa thể tỉnh lại ngay được.
Cục máu tụ đã được lấy ra, nhưng vẫn còn sót lại một chút ít, cần thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Cô hỏi bao lâu mới có thể tỉnh lại, bác sĩ nói ít nhất phải qua một buổi tối.
Nhưng mà, lúc này còn chưa tới bảy giờ tối, cô đã tỉnh?
Mạnh Tinh Tuyết bị thể chất của cô làm cho sợ hãi.
“Chị... chị cảm thấy thế nào?”
Cô cuống quít hỏi.
Sở Hà đầu nặng trịch, hỏi một câu: “Tại sao chị lại ở trong bệnh viện?”
“Chị quên chuyện trước kia rồi sao?”
Sở Hà nghe vậy, không khỏi nhớ lại một số chuyện.
Bot cảnh sát...
Sở Tiểu Bảo...
Hình như là mấy ngày không được ngủ ngon, cộng thêm lo nghĩ quá độ, liền hôn mê bất tỉnh.
Chỉ là tỉnh lại, cả người đã có biến hóa tới nghiêng trời lệch đất.
Ví dụ như đầu đau như búa bổ,
Nhưng tính cách cô ẩn nhất, đau vậy, đau nữa, cô cũng sẽ không kêu một tiếng.
Thời gian huấn luyện ở trụ sở, khả năng chịu đau của cô vô cùng tốt.
Bác sĩ nói, cô đối với cảm giác đau đớn trời sinh đã hờ hững, dù có đau hơn nữa, cũng chỉ tương đương với một phần ba của người thường.
Dù có như vậy, cô vẫn đang cảm thấy rất đau.
Hiệu lực của thuốc tê vừa hết.
Thông thường vào lúc này, những bệnh nhân bình thường khác hầu hết là còn chưa tỉnh lại, dù có tỉnh lại cũng sẽ đau tới phát điên, ỷ lại vào thuốc gây tê hoặc thuốc giảm đau.
Cô tự tay sờ lên đầu được quấn đầy vải.
Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?
Trong lúc cô ngất đi, cơ thể cô đã có những thay đổi như thế nào?
“Đừng lộn xộn!”
Mạnh Tinh Tuyết vội vàng ngăn lại: “Vết thương của chị vừa mới khâu, không thể hoạt động mạnh! À... khi chị phải làm phẫu thuật, vị trí đó bác sĩ nói nhất định phải cạo tóc mới có thể tiến hành phẫu thuật. Chỉ là chị không cần lo, tóc rất nhanh sẽ mọc lại!