Lòng Cung Kiệt rối như tơ vò.
“Chị, em nhất định sẽ luôn đứng về phía chị. Chị à, em sẽ không để chị chịu bất cứ sự tổn thương nào nữa hết! Nếu ai xem thường, bắt nạt chị, chị cứ nói em, em sẽ là người cho tên đó biết tay!”
Vân Thi Thi bị dáng vẻ nghiêm túc của anh làm cho bật cười, cô vừa khóc vừa cười nói: “Em chỉ cần đừng gây chuyện nữa, thì đã quá tốt rồi!”
Cung Kiệt bĩu môi biện bạch: “Em không còn là trẻ con nữa mà!”
Vân Thi Thi lại tiếp tục cười nói: “Nhưng trong lòng chị, em vẫn chỉ là một đứa bé!”
Cô ôm lấy Cung Kiệt, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu anh, giống như khi còn bé, mỗi lần Cung Kiệt sợ trốn trong chăn, cô đều làm thế này để dỗ dành anh.
“Tiểu Kiệt, ngoan, chị cũng rất thương em!”
Cung Kiệt thoả mãn nở nụ cười, không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của cô.
…
Sau ngày chia tay Cung Kiệt, Vân Thi Thi luôn có một cảm giác lo lắng bất an.
Cô không biết lễ đính hôn của cô Cung Kiệt có đến hay không, liệu anh có chấp nhận lựa chọn này của cô không.
Nhưng, cô biết, dù cho Cung Kiệt có phải đối hay ngăn cản, cô cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.
Từ trước đến nay, cô luôn yếu đuối, gặp bất cứ chuyện gì cô cũng muốn trốn tránh, muốn bỏ chạy.
Nhưng giờ phút này đây, cô muốn mình phải dũng cảm đối mặt với thực tế.
Mặc kệ là chuyện gì, cô cũng sẽ dùng chính bản thân mình, đứng bên cạnh người mình yêu, bảo vệ anh trong thầm lặng.
Lễ đính hôn đã được quyết định, ngày hôm nay là ngày nghỉ của cô, cô quyết định sẽ đi dạo quanh các cửa hàng, lựa cho Mộ Nhã Triết một bộ tây trang thật đẹp.
Cô biết, tây trang của anh đề đã có chuyên gia lo hết rồi.
Nhưng cô vẫn muốn chính tay cô lựa cho anh một bộ.
Lúc này, cô đã chuẩn bị xong hết cả rồi. Thời tiết tháng này đang dần lạnh hơn, cô khoác trên người một cái áo lông, đeo kính râm, mũ vải, khẩu trang, như vậy đi trên đường sẽ không bị ai nhận ra.
Vân Thi Thi đi ô tô đến một cửa hàng ở trung tâm thành phố, tới quầy chuyên dành cho nam, cô cùng Mộc Tịch bắt đầu lựa đồ.
Chọn đi chọn lại, cô chọn được một vài bộ. Nhưng nhân viên nói có một số bộ không có kích cỡ mà cô muốn.
Mộ Nhã Triết dáng người vốn cao, vì thế sẽ hợp với phong anh Anh – Âu Mĩ.
Nhưng, dù chọn được bộ phù hợp thì cũng chưa chắc đã có size phù hợp.
May thay vẫn có bộ có cùng số size mà cô mong muốn.
“Lấy cho tôi hai cái này, gói lại luôn giúp tôi!”
Cô chọn hai bộ, đưa cho nhân viên cửa hàng.
Nhân viên gật đầu, bảo cô ngồi chờ một lát.
Vân Thi Thi ngồi đợi trên ghế sofa, bỗng nhiên, từ trong cửa hàng xuất hiện một vị khách không mời.
Cô thoáng nhìn qua, chợt nhận thấy dáng vẻ này thật quen thuộc, trong lòng thầm ngạc nhiên sửng sốt đôi chút, một cụm từ chợt loé trong đầu cô… oan gia ngõ hẹp.
Tống Ân Nhã ăn mặc cao quý sang trọng, dưới chân mang đôi giày cao chừng hai phân, cao ngạo đi thẳng vào quầy hàng dành cho nam.
Gần đến sinh nhật của Tống Vân Tích rồi, nên cô ta định mua tặng anh ta một bộ tây trang.
Nhưng mà, sao trên đời lại có nghiệt duyên kiểu này chứ.
Tống Ân Nhã vừa bước vào liền thấy Vân Thi Thi đang ngồi an nhàn trên ghế sofa.
Sau khi ra khỏi nhà, Vân Thi Thi ăn mặc rất nghiêm trang, cô bao kín từ đầu đến chân, nhưng dù cô có giả trang thế nào thì cô ta vẫn có thể nhận ra.
Hơn nữa, mái tóc Vân Thi Thi rất dài, dáng người cũng rất đẹp, dù có bọc quanh người một cái áo lông, cô cũng không thể che đi đường cong tuyệt đẹp của cơ thể cô.
Tống Ân Nhã vừa bước vào, nhìn một lát là nhận ra ngay.