“Chị biết, có lẽ em sẽ không hiểu được vì sao chị lại có cái quyết định bốc đồng này! Nhưng mà lúc đó chị thật sự không có lựa chọn nào khác! Em có biết không, chị thật sự không thể trơ mắt mặc kệ nhà họ Vân được!”
Năm đó nhà họ Vân vỡ nợ cũng là một mảng ký ức tối tăm trong cuộc đời cô.
Sở dĩ cô làm ra cái quyết định liều lĩnh như vậy là vì mỗi ngày đều nhìn thấy bọn cho vay nặng lãi đến nhà uy hiếp và đe dọa, thậm chí bọn họ còn mang theo cả dao găm, buộc cả nhà cô phải đứng trên sân thượng tòa nhà 13 tầng, uy hiếp Vân Nghiệp Trình phải nhanh chóng trả sạch nợ trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu không họ sẽ đẩy tất cả mọi người xuống.
Lúc đó Vân Na sợ đến mức khóc hết nước mắt, nhưng không có ai để ý đến cô ta.
Cả nhà Vân Nghiệp Trình đều dập đầu cầu xin, dập đến mức máu chảy khắp đầu, gom góp tất cả để trả tiền lãi, lúc đó mới có thể tạm thời đuổi đám ôn thần kia đi.
Còn có một lần khác, công ty đòi nợ ném cô vào giữa đống tuyết rồi hắt một chậu nước đá lên người cô, dưới cái lạnh âm độ, dường như toàn bộ xương cốt đều run rẩy, cô ngất đi giữa trời tuyết.
Lúc cô tỉnh lại đã thấy Vân Nghiệp Trình bị thương khắp người, xem ra đã bị những kẻ vô pháp vô thiên đó giáo huấn không nhẹ.
Bởi vì sự kiện kia nên đến tận bây giờ thân thể cô vẫn mang tính hàn, sức khỏe bị ảnh hưởng.
Không chỉ như thế, cô đã từng phải chứng kiến Vân Nghiệp Trình bị bọn họ nắm tóc dìm vào hồ băng, cả người bị đông lạnh.
Làm sao cô có thể trơ mắt mặc kệ được?
Làm sao cô có thể coi như những chuyện kia không liên quan đến mình.
Cũng vì cùng đường nên cô mới buộc phải dùng đến hạ sách này.
Bởi vì lúc đó, nếu cô còn không nghĩ cách thì nhà họ Vân thật sự sẽ xong đời!
Vân Thi Thi im lặng cúi đầu, đôi tay buông rơi trên mặt bàn, mười ngón tay xoắn lấy nhau đầy bất lực.
Vết thương vốn đã kết thành vảy lại bị xé rách ra lần nữa, đau đến thấu tim.
Cô vốn dĩ không muốn nhớ lại đoạn ký ức đầy ám ảnh đó.
Cung Kiệt nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cô, trong lòng đau như bị dao đâm hàng trăm nhát, đau đến mức mất hết cảm giác.
“Chị à, thật xin lỗi...”
Cung Kiệt luống cuống ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy bờ vai cô, kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cả người cô.
Trong lòng anh lại càng hối hận.
Thật là ngu ngốc, lại đi chọc giận cô.
Từ nhỏ đến lớn đều là anh đi chọc giận cô.
Nhưng mà không phải là anh cố ý.
“Thật xin lỗi...” Anh cứ ra sức nhận lỗi, chân tay luống cuống như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó, trong lòng vừa nơm nớp lo sợ lại vừa muốn làm nũng.
Được anh an ủi, Vân Thi Thi cũng dần mềm lòng, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Tiểu Kiệt, trước giờ chị đều không muốn giấu diếm em chuyện gì. Chỉ là chị muốn quên chuyện này thôi. Nhưng nếu em muốn biết, vậy thì chị nhất định sẽ nói rõ cho em nghe.”
“Đừng nói nữa!”
Cung Kiệt đúng lúc ngăn cô lại.
“Em biết em sai rồi, em không nên ép hỏi chị những chuyện này, em không nên bắt chị nhớ tới những chuyện này.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng nhưng tràn ngập áy náy: “Chị, em biết em sai rồi, hãy tha thứ cho em, có được không?”
“Vậy... Lễ đính hôn của chị, em sẽ đến chứ?” Vân Thi Thi hỏi, trong lòng vô cùng mong đợi.
Cung Kiệt chăm chú nhìn cô, một lúc sau mới khẽ nói: “Để em suy nghĩ một chút, có được không?”
“Được! Chị không ép em, nhưng chị hy vọng rằng em có thể có mặt trong khoảnh khắc trọng đại của cuộc đời chị!”
Cung Kiệt mềm lòng.