Cung Kiệt dừng một chút, lại nói: “Chị, nếu đã tìm được chị, em có vô số cách để điều tra rõ mọi chuyện về chị! Nhưng mà chị không muốn! Cho nên em muốn chính miệng chị nói cho em nghe! Vậy bây giờ chị nói cho em biết đi, rốt cuộc năm mười tám tuổi đó đã xảy ra chuyện gì? Mười tám tuổi chưa cưới đã sinh con, tại sao loại chuyện này lại xảy ra trên người chị?” Anh bỗng nhiên hoài nghi: “Có phải anh ta...”
“Không phải!” Vân Thi Thi đột ngột cắt ngang: “Không phải như những gì em nghĩ đâu! Em đừng có suy nghĩ bậy bạ rồi đoán mò linh tinh!”
“Vậy chị trả lời em đi!” Cung Kiệt vừa căng thẳng vừa lo lắng: “Chị, nói cho em biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hai đứa bé, là chị mang thai hộ.”
“...”
Có một khoảnh khắc, Cung Kiệt không phản ứng kịp.
Vân Thi Thi cảm thấy chuyện này vô cùng nhục nhã, nhưng cô không hề hối hận về chuyện năm đó. Là nhờ chuyện mang thai hộ, cho nên cô mới có được món quà quý giá nhất cuộc đời này!
Hữu Hữu giống như báu vật mà thượng đế ban tặng cho cô, cho nên mặc dù chuyện kia có nhục nhã như thế nào thì cô cũng không hối hận.
Nếu có thể quay lại năm mười tám tuổi, cô vẫn sẽ quyết định như vậy.
Chỉ là hối hận thì không hối hận, nhưng nếu để cô chính miệng nói ra, đối với một người phụ nữ mà nói, chuyện này quả thực rất khó mở miệng.
Bởi vậy, khi nghe cô nói “mang thai hộ”, Cung Kiệt đã nghi hoặc một hồi, anh thực sự không hề nghĩ đến khả năng đó.
Mãi cho đến khi anh nhẩm đi nhẩm lại cụm từ “mang thai hộ” này ở trong đáy lòng mấy lần liên tục mới hiểu ra ý nghĩa của nó.
“Mang thai hộ?” Anh cố gắng đè thấp giọng, hỏi lại cô: “Mang thai hộ mà chị nói là cái ý tứ đó sao?” Dừng một chút, anh lại hạ giọng lần nữa: “Vì sao? Vì sao chị phải làm như vậy?”
Bỗng nhiên, dường như anh nghĩ ra cái gì đó, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Là ai ép chị làm chuyện này?”
“Không có!” Vân Thi Thi giải thích: “Không có ai ép chị cả, là chị tự nguyện!”
“Chị...” Cung Kiệt nghe vậy thì im bặt, sau đó cất giọng vô cùng đau đớn: “Tại sao chị lại phải làm như vậy chứ?”
Tại sao lại tự làm khổ chính mình như vậy chứ!
Một cô gái mười tám tuổi, đang độ tuổi tươi trẻ xinh đẹp, tại sao lại phải đi mang thai hộ cho một người đàn ông xa lạ, sinh ra hai đứa con trai, sớm trở thành một người mẹ?
Chuyện này...
Tại sao chuyện này lại xảy ra với cô chứ?
Cung Kiệt vẫn cảm thấy rất khó tin, trong ánh mắt nghi hoặc của anh, Vân Thi Thi cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, chậm rãi kể lại chi tiết từ đầu đến cuối chuyện năm đó cho anh nghe một lượt, giọng điệu hết sức bình thản.
Cô nói rất ngắn gọn, bỏ qua những tình tiết không cần thiết, giải thích rõ cho anh biết tại sao cô lại lựa chọn như vậy.
Từ chuyện chín tuổi cô đã phải chịu ngược đãi trong viện phúc lợi, rồi cả chuyện bị tráo đổi thân phận.
Cho đến khi nhà họ Vân thu dưỡng cô, Vân Nghiệp Trình coi cô như con gái ruột, vô cùng cưng chiều cô.
Rồi nhà họ Vân vỡ nợ, cô phải tìm cách kiếm tiền, cũng là vì xuất phát từ lòng trách nhiệm nên cô mới muốn chia sẻ một phần gánh nặng cho nhà họ Vân, trong lúc bốc đồng đã làm ra quyết định này.
Cô mang thai tám tháng, sinh non, một đứa trẻ được sinh ra khỏe mạnh, bị người ta ôm đi, một đứa trẻ thì vừa sinh ra đã không có hô hấp, sau đó ông trời run rủi, để lại bên cạnh cô.
Cô kể rất chi tiết.
Cung Kiệt càng nghe lại càng kinh hãi, thậm chí cảm thấy rất khó tưởng tượng.