Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3161: Chương 3161: Quả Trám 80




“Tôi... Lúc trước thật sự không nên sinh cô ta ra! Không nên sinh cô ta! Đứa con gái không hiểu chuyện như vậy, chúng tôi không cần!”

“Mẹ, con xin mẹ, đừng đưa con đi...”

Tôi khàn khàn cầu xin Đông Vũ nói, “Anh, em không muốn ra nước ngoài, em xin mẹ, nhưng mẹ không nghe em. Anh... cha, hai người không cần con nữa sao, mẹ cũng không cần con nữa sao?”

“Nói cái gì cũng vô dụng! Mẹ đã nói xong với dì con rồi! Đợi cho dì con về nước, sẽ đưa con đi!”

Nói xong, bà đứng lên, đi về phòng.

Bỗng nhiên Đông Vũ nặng nề quỳ trên mặt đất, cuối cùng nhịn không được mà tan vỡ, thất thanh khóc rống, “Mẹ! Con cần em ấy! Coi như hai người không cần em! Con cũng cần! Cả thế giới không cần em, thì con cần! Nếu các người đưa em con đi, con thề, con không đội trời chung với các người!”

“Đồ hỗn láo! Mày câm miệng cho cha!”

Cha tát anh một cái, chỉ vào anh nổi giận mắng, “Rút lại những lời này ngay cho cha!”

“Con cần em ấy!”

Đông Vũ cố chấp đến kỳ cục, “Hai người không thể đưa em đi!”

“Bốp!”

Lại là một bạt tai.

Tôi khóc ôm lấy ống quần của cha, “Cha, cha đừng đánh nữa! Đừng đánh anh nữa...”

Cha cũng không thèm nhìn tới tôi, chỉ giận dữ trừng mắt nhìn Đông Vũ, trong mắt che kín tơ máu.

Hai cha con đứng sóng đôi thật lâu, Đông Vũ ngẩng đầu, vẫn gằn từng chữ, “Con cần em ấy!”

“Bốp - -!”

“Con cần em ấy!”

“Bốp - -!”

...

Tôi không biết ngày hôm đó, cha đánh anh bao nhiêu bạt tai, có lẽ là vì chấn chỉnh uy nghiêm của người làm chủ gia đình, có lẽ cảm thấy nội tâm Đông Vũ quá bướng bỉnh, muốn thuần phục anh.

Nhưng Đông Vũ cố chấp hơn tưởng tượng của tôi nhiều.

Mặc dù mặt đã sưng lên đỏ bừng, anh vẫn gằn từng chữ, lặp đi lặp lại: “Con cần em ấy!”

...

“Con cần em ấy!”

...

“Con cần em ấy!”

...

Tối hôm đó, Đông Vũ bị nhốt trên sân thượng, còn tôi thì bị nhốt trong phòng, nằm úp sấp ở trên cửa sổ, nhìn bóng Đông Vũ quỳ thẳng tắp trên sân thượng.

Anh đưa lưng về phía tôi, quay mặt ra ngoài ban công, gió ngoài cửa sổ rất lớn rất lạnh, tôi không ra ngoài được, không thể đến bên anh, cùng anh quỳ gối trong đêm lạnh này.

Mấy ngày nay, tôi vẫn bị nhốt trong phòng, một ngày ba bữa, mẹ làm xong bưng cho tôi, trừ việc đó ra, cửa bị khóa trái, tôi căn bản không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Tôi giống như một kẻ bệnh tâm thần, bị cách ly.

Mãi đến buổi tối một ngày nào đó, bỗng nhiên cửa phòng được người mở ra.

Tôi hoảng sợ lập tức đứng lên khỏi giường, vô cùng cảnh giác.

Tôi tưởng rằng mẹ mở cửa, chuẩn bị suốt đêm đưa tôi đi, nhưng người đi tới, là Đông Vũ.

Trên tay anh có một túi nhỏ, vác trên vai, nhìn thấy tôi, ngón tay để trên môi, “suỵt” một tiếng.

“Bọn họ đều đã ngủ thiếp đi!”

Anh đi tới, hơi khép cửa lại, sau đó đi tới cạnh giường tôi, nhỏ giọng nói, “Anh trộm được chìa khóa, còn trộm một chút tiền, anh mang em đi, có được không?”

“Anh dẫn em đi?”

Tôi ngây ngẩn cả người, nhìn anh một lúc lâu, khó có thể tin, những lời như vậy, lại nói ra từ miệng Đông Vũ luôn luôn nghe lời cha mẹ.

“Đi đâu cơ?”

“Tùy tiện đi đâu cũng được!”

Đông Vũ gắt gao cầm tay của tôi, cổ vũ cười, “Hạ Thuần, đi cùng anh nhé, bọn họ không cần em, anh cần em. Anh không đi học nữa, anh đi ra ngoài làm việc, nuôi em, có được không?”

Tôi lập tức ngẩn người, hốc mắt dần dần chua xót.

“Anh đang nói lung tung gì vậy?”

“Anh không nói lung tung! Hai ngày nay, tôi luôn suy nghĩ về chuyện này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.