Đông Vũ nghiêm túc nói, “Anh rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, cũng không phải là, không đi học thì nhất định không có tương lai! Anh mang em đi đến một thành thị nào đó, chúng tôi thuê nhà trọ, sau đó, anh cố gắng đi làm, nuôi em, được không?”
“Anh đừng nói đùa nữa.”
Tôi xoay người lại, “Nếu như em thật sự đi cùng anh, ba mẹ nhất định sẽ hận em thấu xương.”
Bỗng nhiên Đông Vũ ôm lấy tôi, đau khổ nói, “Vậy em bảo anh làm sao bây giờ?”
Anh ôm mặt tôi, nhìn chăm chú, rồi cười chua sót, “Nếu như, mẹ đưa em ra nước ngoài đi học? Hạ Thuần, như vậy anh sẽ điên mất! Anh không thể mất em.”
Tôi lập tức bị anh cổ vũ, anh và tôi cùng thu thập hành lý đơn giản, sau đó rời khỏi nhà họ Doãn.
Buổi tối gió thật to.
Anh choàng áo khoác lên người tôi, ôm tôi thật chặt, nói với tôi, “Sắp có xe rồi.”
“Dạ.”
Lúc rạng sáng, rất khó bắt taxi.
Rất không dễ dàng mới gọi được xe, Đông Vũ nói với lái xe, “Đi bến xe.”
Bỗng nhiên tôi nghĩ tới chuyện gì, mất mác nói, “Anh dẫn em đi, vậy còn Lâm Lị thì sao?”
Sắc mặt Đông Vũ ngẩn ra, tôi không biết anh nghĩ gì, môi run run lên.
“Nếu anh không nỡ rời xa chị ấy, thì không cần đi...”
Tôi mỉm cười, “Không sao cả, ra nước ngoài, cũng không phải sống chết hai nơi, em tốt nghiệp, thì có thể về...”
“Anh xin lỗi...”
Đông Vũ gắt gao nắm chặt tay, lại không nói nổi một chữ nào.
Sau này, thông qua Tô Kỳ, tôi biết được, Lâm Lị và anh cũng không có quan hệ người yêu, Lâm Lị ái mộ anh, nhưng anh đồng ý quen cô ấy, chỉ muốn làm bộ cho tôi xem, khiến tôi hoàn toàn chết tâm.
Khi đó hẳn Đông Vũ cảm thấy, quen với Lâm Lị, là quyết định sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của anh.
Nếu không có Lâm Lị, kích thích tôi trong đoạn đường đó, có lẽ tôi không hẳn sẽ đi lên con đường cực đoan như vậy.
Nhất định anh vô cùng hối hận, cảm thấy tôi chịu nhiều tổn thương như vậy, anh mới là đầu sỏ gây nên.
Đến bến xe, anh đi đến chỗ mua vé, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, tìm kiếm trong túi một phen, nét mặt lập tức cứng lại.
Tôi kinh ngạc một phen, thật cẩn thận hỏi, “Sao vậy? Anh.”
“Chứng minh...”
Đông Vũ nheo lại mắt suy nghĩ, “Hình như anh làm rơi ở cổng vòm rồi.”
Tôi ngớ ra một phen, “Không mang theo chứng minh rất quan trọng hả.”
Đông Vũ xoắn xuýt nhìn tôi một cái, lại nhìn thoáng qua chỗ mua vé, bỗng nhiên anh nói với tôi, “Em chờ anh ở nhà ga 30 phút, anh về lấy chứng minh.”
Tôi mẫn cảm hỏi, “Anh không là hối hận chứ?... Anh có quay lại không?”
“Không mà, anh hứa với em, nhất định sẽ quay lại!”
Bởi vì không có di động, cho nên anh để ngồi ở một chỗ, luôn mãi dặn dò, “Em ngồi ở chỗ này, đừng đi đâu, anh sợ anh không tìm thấy em.”
“Dạ.”
Anh vội vàng đi mất.
Bỗng nhiên tôi đứng dậy, ngóng nhìn bóng lưng anh, trong tiềm thức nhắc nhở tôi, đây là bóng dáng cuối cùng mà anh để lại cho tôi.
Sự thực chứng minh, có những lúc, giác quan thứ sáu của con người vô cùng chính xác.
Tối hôm đó, tôi đợi anh trọn vẹn ba giờ, cuối cùng, người đến lại là người tôi không bao giờ nghĩ đến!
“Doãn Hạ Thuần!”
Mẹ xông tới, cho tôi một bạt tai, tôi bị đánh ngã ngồi ở trên ghế, bà nhìn nhìn tôi, vừa đau lòng, vừa tức giận, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt tôi.