“Ừ! Chúng ta vừa mới tới, nghe nói cháu ở trong này, mới ghé thăm cháu một chút.”
Tương Ngọc cười vô cùng thân thiết, trong mắt lộ ra mấy phần ý tứ lấy lòng, có vẻ muốn thân cận với cô.
Vân Thi Thi lại có chút lúng túng: “Mọi người vào sao không gõ cửa?”
Lời này chính là muốn hỏi Tương Ngọc.
Vân Thanh Miêu nhếch miệng cười một tiếng: “Cửa này không có khóa, nên trực tiếp đẩy cửa vào, bọn em không quầy rầy hai người đấy chứ?”
Cửa này không có khóa, nên trực tiếp đẩy cửa vào?
Lý do này nghe quá đường hoàng đấy!
Phòng này dù sao cũng là phòng riêng của cô, không gõ cửa, không có sự cho phép, thế mà trực tiếp đi vào?
Gõ cửa, là lễ tiết, hỏi thăm có thể đi vào hay không, mới có thể đi vào chứ.
Vân Thi Thi cười nói: “Mới đến, quản gia đã sắp xếp phòng cho mọi người chưa?”
“Sắp xếp rồi. Chỉ là phòng có chút…” Tương Ngọc lấp lửng nói.
Nhỏ?
Vân Thi Thi liếc mắt nhìn Mộ Nhã Triết, trong mắt nghi ngờ.
Vân Cầm Lệ đứng bên cạnh: “Ai nha, cũng không coi là nhỏ! Chỉ là ba người ngủ chung, có chút chen lấn thôi!”
Mộ Nhã Triết nói: “Có thể quản gia sơ sót, lát nữa sẽ sắp xếp cho mỗi người một phòng.”
Tương Ngọc lại khách khí nói: “Ai nha, không có chuyện gì, không vội không vội! Mau để thím nhìn cháu một chút nào.”
Vừa nói, bà ta vừa đi về phía Vân Thi Thi, vịn bả vai cô, quan sát trên dưới một lượt.
“Ai nha, bộ váy này thật là đẹp, chất liệu thật tốt, cái này chắc chắn tốn không ít tiền đâu nhỉ?”
Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ cũng đi tới, vô cùng hâm mộ nhìn quần áo trên người cô, trong mắt cũng tràn đầy khao khát.
“Chị Thi Thi, đây là lễ phục đính hôn của chị sao? Thật là xinh đẹp nha.”
“Váy đỏ đúng là không khí vui tươi mà! Cái chính là, mặc trên người Thi Thi, đặc biệt nổi bật khí chất! Thi Thi, chị thật đẹp, đẹp như công chúa vậy!”
Vân Thanh Miêu cũng hăng hái tâng bốc cô, làm Vân Thi Thi có chút thích ứng không kịp với những lời tranh nhau tán dương của họ.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Thế nào đột nhiên lại nhiệt tình với cô như vậy?
Nhất thời Vân Thi Thi có chút không hiểu ra sao, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Tương Ngọc thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của cô, cũng che miệng cười: “Nhìn kìa, Thi Thi đây là đang xấu hổ!”
Vân Thanh Miêu lập tức nói: “Thi Thi, chị chính là cô dâu, còn xấu hổ cái gì nữa? Có điều Cầm Lệ nhìn xem, Thi Thi đứng chung với anh Mộ, thật là xứng đôi nha!”
Vân Cầm Lệ cười trách: “Cái gì mà anh Mộ? Chị, chị nên đổi cách gọi đi, phải gọi anh ấy một tiếng anh rể!”
Vân Thi Thi có chút thích ứng không kịp.
Chuyện gì vậy, hai ngày trước bọn họ còn thỉnh thoảng nói với cô mấy câu chanh chua, thế nào hôm nay thái độ đã hoàn toàn xoay ngược một trăm tám mươi độ!
Vân Thanh Miêu len lén đánh giá Mộ Nhã Triết, mặt không khỏi ửng đỏ lên mấy phần.
Người đàn ông trước mặt, một thân tây trang thiết kế thủ công vừa in, màu đen phù hợp hoàn hảo với khí chất trên người, càng tăng thêm vẻ đẹp trai, anh tuấn bức người.
Đôi mắt thâm thúy của anh giống như một ngôi sao mê người, lại đen thăm thẳm.
Khi anh lướt mắt qua, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo này, lại làm nhịp tim cô ta đập loạn!
Bát kỳ người phụ nữ nào đứng trước mặt người đàn ông này đều không thể ngăn cản được mị lực của anh.
Mộ Nhã Triết nhận ra một ánh mắt nóng bỏng đang dừng lại trên người mình, anh bèn quay đầu nhìn lại, thấy Vân Thanh Miêu bỗng dưng ngẩn ra, lập tức xấu hổ cúi đầu, vặn ngón tay, ngượng ngùng không nói gì.