Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1772: Chương 1772: Thím Giúp Thi Thi Kiểm Tra




Anh không khỏi cau mày, nhưng chỉ cần một cái quét mắt đã có thể hiểu cô ta đang xấu hổ cái gì!

Vân Thi Thi cũng chú ý tới ánh mắt của Vân Thanh Miêu dán trên người Mộ Nhã Triết, mày hơi cau lại, cũng cảm thấy hơi bất mãn.

Tương Ngọc vẫn nhiệt tình như cũ, đồng thời trong giọng nói cũng mang ý tứ thăm dò: “Thi Thi à, còn không biết công việc của Tiểu Mộ là gì?”

Tương Ngọc vừa nói, vừa lôi kéo cánh tay cô qua một bên, có chút hâm mộ nói: “Nhà Tiểu Mộ có phải rất giàu không? Thím thấy còn có cả phi cơ riêng, lâu đài, du thuyền, thím nhìn mà bị hù dọa không nhẹ đâu! Lúc đầu thím còn tưởng cùng lắm Tiểu Mộ cũng chỉ là một viên chức cổ cồn trắng* thông thường, hôm nay xem ra, cũng không đơn giản như vậy!”

*cổ cồn trắng: ý chỉ tầng lớp trí thức cao, giới chức văn phòng.

Vân Thanh Miêu làm bộ lơ đãng hỏi: “Thi Thi, rốt cuộc lai lịch của anh rể là như thế nào vậy? Chị cũng không nói cho chúng em biết, có phải là không muốn để cho chúng em biết không?”

Tương Ngọc cũng vội vàng phụ họa: “Đúng đó! Cháu nói đi, chúng ta cũng cho lời khuyên, giúp cháu kiểm tra một chút!”

Vân Thi Thi nhíu mày, nhìn Mộ Nhã Triết một cái, lại thấy anh đứng ở một bên đang rất kiên nhẫn nói gì đó với Vân Cầm Lệ.

Vân Cầm Lệ thì sung sướng như một chú chim nhỏ, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Mộ Nhã Triết, thỉnh thoảng lại hỏi anh cái gì đó.

Vân Thi Thi thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói: “Anh ấy, là nhân viên của tập đoàn Mộ thị.”

Lời này, cũng là lời Mộ Nhã Triết từng nói trong buổi họp mặt các bạn học của cô.

Tổng giám đốc cũng là một nhân viên mà, chỉ là cô nói tương đối ngắn gọn hàm súc một chút thôi.

“Mộ thị? Nhân viên?”

Tương Ngọc nghe vậy, lại có chút kinh ngạc, Mộ thị, tất nhiên bà ta chưa nghe qua, bà ta căn bản là không để ý tới tin tức thương giới, vì vậy cũng không biết trong thương giới, Mộ thị đến tột cùng có vị trí như thế nào.

Nhưng nhân viên…

Thật là không giống?!

Một nhân viên bình thường, có thể mua được phi cơ riêng, còn có hẳn một cái đảo lớn như vậy?

Thi Thi, cháu đừng giấu diếm thím, hay là cháu cũng không hay biết gì! Cậu ta căn bản là không giống một nhân viên công chức bình thường, thím thấy, nhất định là một phú nhị đại*, bằng không, một nghi thức đính hôn thôi, sao có thể làm lớn như vậy được?”

*phú nhị đại: thế hệ thứ hai của nhà giàu.

Lời Tương Ngọc vừa dứt, Mộ Nhã Triết dường như nghe thấy tiếng bà ta, đi đến chỗ bọn họ.

Anh tới bên cạnh, cực kì tự nhiên ôm lấy vai Vân Thi Thi, lễ phép cười một tiếng, ôn nhu nhã nhặn nói: “Đây cũng không tính là gì, cả đời cháu và Thi Thi cũng chỉ có một lần đính hôn, tất nhiên muốn làm cho long trọng một chút.”

Tương Ngọc thấy Mộ Nhã Triết đi tới, sợ hết hồn, chỉ sợ anh nghe được những gì mình nói, vậy mà dáng vẻ anh vẫn rất lễ độ tao nhã, như thể không có gì tức giận, lúc này mới hơi yên tâm!

“Tiểu Mộ nha, cháu còn chưa tự giới thiệu đâu. Nếu cháu là chồng chưa cưới của Thi Thi, thím lại là thím của Thi Thi, Thi Thi cũng là cháu gái duy nhất của thím, thím nhất định phải giúp Thi Thi kiểm tra rồi! Thi Thi nhà chúng ta dịu dàng hiền thục, nếu các cháu đã quyết ý vậy thì Thi Thi cũng coi như là vợ chưa cưới của cháu rồi, như vậy thăm dò gia cảnh của cháu một chút cũng là trách nhiệm của thím.”

Một lời này, nói ra cũng thật là đường hoàng.

Tương Ngọc này chẳng qua là muốn biết gia cảnh nhà Mộ Nhã Triết đến tột cùng là giàu có, cao sang cỡ nào mà thôi!

Nếu nhà họ giàu có, như vậy bà ta là thím của Vân Thi Thi, có thể thông qua mối quan hệ này mà một bước lên mây, cũng có thể hưởng sái lợi lộc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.