Mộ Nhã Triết nâng mắt, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của cậu, bỗng cong môi cười, ngồi xuống chiếc ghế trước bàn.
Tiểu Dịch Thần vừa thở phào một cái, chợt thấy anh vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng vòng qua, ôm trọn cậu vào lòng.
Cậu ngả vào lồng ngực anh, ngửi mùi thơm thoang thoảng, không kìm lòng ôm hông anh.
“Cha, đề toán còn chưa làm xong...”
“Đề nào?” Giọng nói ấm áp của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cậu.
Tiểu Dịch Thần lật lật cuốn sách, sau đó chỉ vào mấy bài toán, cậu nhỏ giọng nói: “Mấy đề này...đều không biết làm.”
Mộ Nhã Triết cầm lấy bút, viết mấy phép tính nhân trên cuốn vở ghi, rất nhanh, bài toán đã được giải. Tiểu Dịch Thần ngạc nhiên chớp mắt, cầm lấy cuốn vở nhìn ngắm, hóa ra là giải như thế! Chỉ là cậu không nhớ rõ công thức mà thôi, vắt tay vắt trán nghĩ không ra, bởi vậy bị tắc ở bài toán.
“Còn cái nào không?”
Tiểu Dịch Thần lắc đầu nói: “Chỉ mấy bài này thôi.”
“Bảng cửu chương thuộc chưa?”
“Chưa...”
“Chưa thành thạo.”
Tiểu Dịch Thần bày ra vẻ mặt khổ đại cừu thâm*.
*Khổ đại cừu thâm: ý chỉ vô cùng đau khổ và hận thù điều gì đó.
Mộ Nhã Triết cười khẽ, khi anh cười lên vô cùng dễ nhìn, đôi mắt hẹp dài hơi cong, môi mỏng khẽ nhếch, cười lên vô cùng hớp hồn người.
Dù có là những từ ngữ tốt đẹp nhất trên thế giới, cũng không thể miêu tả nổi.
Anh vừa viết phép toán trên cuốn vở, vừa nhẹ giọng giảng giải cho cậu, giọng nói trong vắt êm tai như nước suối.
Giọng nói của anh trầm thấp thuần hậu, nhưng mà nghe vào tai vô cùng êm tai.
Cậu nhóc chợt cảm thấy, nếu cha cậu làm thầy giáo, nhất định sẽ là một thầy váo cực kì giỏi giang!
Anh giảng bài rất nghiêm túc, không lọt một chi tiết nào, dù cậu nhóc hơi mất tập trung nhưng vẫn hiểu rõ tư duy của anh.
Cậu ngẩng mặt, lộ ra nụ cười lúm đồng tiền xán lạn, khóe môi cong lên thành hai má lúm đáng yêu: “Cha thật là giỏi, nếu ngày nào cũng giảng bài cho con thì tốt quá!”
Mộ Nhã Triết nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu nhóc, bỗng hơi thất thần.
Nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu căng cao ngạo.
Gen thật sự quá thần kỳ.
Hai cậu nhóc này, một tinh văn, một tinh võ.
Thể chất Vân Thiên Hữu chỉ tạm được, nhưng lại thông tuệ hơn người.
Tiểu Dịch Thần mặc dù trí tuệ không nổi trội như Vân Thiên Hữu, nhưng thể chất lại khỏe hơn Vân Thiên Hữu, trên phương diện súng ống đánh nhau, thiên phú khác thường!
“Biết ngày mai là ngày gì không?” Mộ Nhã Triết cúi đầu hỏi bên tai cậu nhóc.
Tiểu Dịch Thần hơi nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, rồi lắc đầu nói: “Không biết...”
Mộ Nhã Triết chọt chọt trán cậu nhóc, nói: “Sinh nhật của mình mà vẫn không nhớ rõ sao?”
Tiểu Dịch Thần bĩu bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Thật sự con quên mất nha ~”
Mộ Nhã Triết như làm ảo thuật, từ trong túi lấy ra một hộp quà nhỏ được gói kĩ càng, chìa ra trước mặt cậu.
Ánh mắt Tiểu Dịch Thần rơi vào món quà, kinh ngạc mở to mắt, kinh ngạc vui mừng với món quà từ trên trời rơi xuống này, ôm lấy quà, trên gò má nổi lên sự ngại ngùng và hưng phấn.
Tính tình của cậu nhóc vốn khép kín, điểm này cực kì giống Mộ Nhã Triết.
Bất kể là vui hay buồn, đều rất ít khi hiện lên trên mặt, giấu kín trong lòng.
Nhưng dù sao vẫn chỉ là một đứa bé, đối với quà tặng bày ở trước mặt, sự vui sướng tự nhiên trào dâng.
Trẻ em đều thích nhận quà.