Nhất là khi mở quà, mỗi giây mỗi phút đều cất giấu sự vui sướng và chờ mong.
Mộ Nhã Triết không phải chưa từng tặng cậu quà, sinh nhật hàng năm, chỉ cần Tiểu Dịch Thần thích, anh nhất định sẽ tặng cho cậu.
Đối với anh mà nói, có cũng được không có cũng không sao, nhưng cậu nhóc không nghĩ vậy, vì thế đối với cậu nhóc mà nói, bất kể là quà tặng gì, phàm là cậu muốn, chỉ cần mở miệng, lập tức sẽ bay đến bên cạnh cậu.
Bởi vậy, bất luận là món quà gì, quý giá đến đâu, cậu muốn là có.
Nhưng như thế cũng sẽ khiến trẻ em mất đi lòng quý trọng quà tặng.
Chỉ cần cậu mở miệng, sẽ không có thứ không có được, bởi vậy quà Mộ Nhã Triết tặng, cậu chơi mấy ngày đã chán, rồi vứt sang một bên không quan tâm.
Đồ vật dễ dàng có được, rất khó khiến đứa trẻ sinh ra lòng quý trọng.
Càng khó có được thì mới càng biết trân trọng.
Dù sao so với phụ nữ mà nói, tâm tư của người đàn ông không được tinh tế như vậy, lúc trước khi đến sinh nhật Tiểu Dịch Thần, Mộ Nhã Triết sẽ hỏi cậu xem cậu thích gì, muốn quà gì?
Cậu thích gì, Mộ Nhã Triết sẽ sai người đi mua, tặng cho cậu.
Không được bọc gói cẩn thận, không có tấm thiệp nhỏ xinh, do đó mà quà sinh nhật không có sự ao ước kinh ngạc nên có của quà sinh nhật.
Mà thái độ của Mộ Uyển Nhu đối với sinh nhật cậu, không để tâm quá nhiều. Cũng phần lớn là Tiểu Dịch Thần nhìn trúng đồ gì, cô ta sẽ trả tiền mua, lạnh băng như một quy trình.
Nhưng điều này cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Dù sao không phải con trai ruột của cô ta, không có huyết mạch cốt nhục gắn bó, sẽ không để tâm nhiều.
Nhìn thì có vẻ yêu thương chiều chuộng đứa bé, nhưng đó chỉ là nể mặt Mộ Nhã Triết là ông cụ Mộ, thái độ từ đáy lòng chỉ lãnh đạm với cậu nhóc.
Không phải do mình sinh ra, có thể thương yêu được bao nhiêu?
Bản tính của đứa trẻ vốn ngây thơ, sự chờ mong đối với sinh nhật, chẳng phải một phần là nhờ sự tò mò đối với quà tặng bí ẩn sao?
Giây phút mở quà luôn hồi hộp căng thẳng, cõi lòng đầy chờ mong ao ước.
Nhưng đối với Tiểu Dịch Thần mà nói, động tác mở quà lại có vẻ rập khuôn.
Bởi vì cậu biết cha sẽ tặng cậu quà gì.
Bởi vì biết, nên sẽ không có vui mừng, không có chờ mong.
Nhưng khi Mộ Nhã Triết như làm ảo thuật biến ra một món quà được bọc cẩn thận đưa tới trước mặt cậu, sự ngây thơ hồn nhiên của một đứa trẻ trong Tiểu Dịch Thần thoáng cái sống lại.
“Cha, đây là quà sinh nhật của con sao?”
Nháy mắt Tiểu Dịch Thần trở nên rạng ngời, tò mò hỏi.
“Ừ!”
“Là quà gì vậy?”
Thật tò mò quá đi.
“Mở ra xem đi.”
Nhưng...
Tiểu Dịch Thần đau khổ bĩu môi, hơi khổ não.
“Sao vậy?” Mộ Nhã Triết thấy nét mặt kì quặc của cậu, hỏi.
“Không nỡ xé.”
Tiểu Dịch Thần ngập ngừng đáp.
“Không nỡ?” Mộ Nhã Triết nghe xong, dở khóc dở cười: “Có thứ không nỡ sao?”
“Không biết, không hiểu rõ cảm giác này!”
Tiểu Dịch Thần nói, khuôn mặt mập mạp nổi lên màu hồng.
Cảm giác chờ mong, như có một con mèo đang không ngừng gãi tim.
Tim đập thình thịch.
Lần đầu tiên cậu được nếm trải tư vị hồi hộp mà mong đợi.
Tiểu Dịch Thần cởi dây nơ, cẩn cẩn thận thận mở từng lớp giấy bọc, ánh mắt vô cùng chuyện chú, quả thực cực kì giống một con chiên ngoan đạo.
Mở quà ra, là một chiếc đồng hồ đeo tay đa năng tinh xảo.