Một câu, nói bóng nói gió lòng tham rõ rành rành!
Vân Nghiệp Hậu tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thiếu chút nữa tức đến khóc, suýt chút nữa thốt ra một câu, “Đều cút về với ông bà cho tôi? Không có chuyện gì làm, chạy đến thủ đô ăn xong chờ chết làm gì?”
Vân Nghiệp Trình lập tức ngăn cản, nói, qua năm mới, đừng ầm ĩ làm tổn thương hòa khí, dù sao cũng là người một nhà.
Vì thế Vân Nghiệp Trình kéo Vân Thi Thi qua một bên, nói, “Thi Thi, cha có yêu cầu quá đáng, con xem, hôm nay là giao thừa, thím của con, ba người đó giữa trưa cũng mời chúng ta ăn cơm đoàn viên! Cha cũng không muốn làm khó dễ con cái gì, bọn họ muốn người một nhà ăn một bữa cơm đoàn viên! Quan trọng là cha không muốn để cho chú con khó xử, cho nên mời ăn trưa cùng, xem như ngăn chặn miệng mấy người đó, miễn cho họ nói thầm sau lưng con, nói chuyện linh tinh! Đợi ăn cơm trưa xong, cha gọi xe cho bọn họ về!”
Vân Thi Thi vui vẻ đồng ý.
Cơm trưa mà thôi, vốn xem trọng cả nhà đoàn viên, mời cơm đoàn viên, cũng không phải là chuyện hà khắc gì.
Nhưng mà lúc mẹ con Tương Ngọc đến, cảm giác năm mới lập tức bị hòa tan đi rất nhiều.
Dựa theo đạo lý mà nói, người thân đến cửa, không thể tay không mà đến, một thùng sữa, một túi bánh quy, cho dù món đồ chơi cho bọn nhỏ, cũng nên biểu đạt tâm ý.
Mặc dù Vân Thi Thi không cần chút quà của bọn họ, nhưng hành động đó, cũng có thể nhìn ra được một chút tâm ý.
Nhưng Tương Ngọc đến cửa, không những tay không, mới vừa bước vào cửa, không đổi giày, trực tiếp đi lung tung trong phòng!
“Oa! Thi Thi, biệt thự cháu ở thật rộng! Rất tốt nha! Vừa vào cửa liền thấy được, đây là nơi người giàu ở?”
Mẹ con Tương Ngọc gọi xe đến đây, tiền taxi còn chưa lấy ra, vẫn là Vân Nghiệp Trình nhận được điện thoại vội vàng đến trả tiền.
Vừa mới tiến vào cửa khu biệt thư, Tương Ngọc đã bị hàng loạt biệt thự tao nhã quý phái làm cho chấn kinh rồi!
Thực ra bọn họ biết giá trị con người của Mộ Nhã Triết xa xỉ, điều kiện ưu việt, khi tận mắt chứng kiến khu biệt thự như vậy, tham lam trong mắt vô cùng nóng, căn bản khó mà che dấu!
Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ bước vào cửa, trái lại hiểu được cấp bậc lễ nghĩa cơ bản, ân cần thăm hỏi vài tiếng, nói một tiếng chúc mừng năm mới, thay giày, liền bị trang trí xa hoa trước mắt hấp dẫn.
“Chị Thi Thi, chúng em tham quan biệt thự của chị được không?” Vân Cầm Lệ kích động hỏi.
Không đợi Vân Thi Thi gật đầu đồng ý, Vân Thanh Miệu cầm lấy tay Vân Cầm Lệ, nhanh chóng chạy đến mỗi căn phòng ‘Chiêm ngưỡng’!
Bọn họ sống ở nông thôn từ nhỏ, sống quen nhà cửa bằng gạch đất, đến thủ đô, ở phòng cho thuê mấy chục, biệt thự xa hoa như vậy, đến bây giờ chỉ thấy trong TV!
Bởi vậy một khi tận mắt nhìn thấy, rung động và hướng tới khó mà nói nên lời!
May mà Vân Thi Thi có dự kiến từ trước, đem phòng ngủ chính và phòng ngủ của hai đứa bé khóa kĩ lại.
Vân Cầm Lệ thấy cửa phòng mở không ra, ánh mắt rất nhanh bị phòng quần áo hấp dẫn, lôi kéo Vân Thanh Miêu ầm ĩ đẩy cửa đi vào, nhìn căn phòng bày biện xa hoa, phòng để quần áo dùng gỗ sồi thượng hạng tạo thành, đẩy cửa ra, có thể trông thấy từng bộ quần áo xinh đẹp giống như hào quang lóe sáng, cùng với giày cao gót chất đống không chịu thua kém, Vân Thanh Miêu ghen tị ánh mắt đều sắp đỏ!