Người đàn ông này, hình như là tình thế bắt buộc, muốn cướp đi mẹ từ bên cạnh cậu sao?
Nếu mất đi mẹ, cậu thật sự không còn gì cả. Không thể, cậu không cho phép xảy ra chuyện như vậy!
Đáng chết!
Vân Thiên Hữu nắm chặt hai tay, lông mày cau lại, nhìn từ xa, bóng lưng phủ một tầng tịch mịch khó có thể dùng lời diễn tả.
Cậu không thể mất đi mẹ...
Điện thoại bị ngắt.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, xóa đi cuộc ghi chép trò chuyện, vứt điện thoại di động lên ghế salon.
Mùi thuốc súng giữa cha con bọn họ, hai bên đều giữ kín như bưng.
Anh sẽ không để cho Vân Thi Thi biết, đối thoại giữa anh cùng đứa nhỏ này.
Đồng dạng, cậu nhóc lanh lợi kia cũng sẽ giấu chuyện này, ở trước mặt cô, vẫn như cũ nguỵ trang thành một đứa bé ngây thơ ngoan ngoãn.
Trở lại bên giường, người phụ nữ trên giường vẫn say sưa mộng đẹp, bây giờ đang chìm trong giấc ngủ, căn bản không có nghe thấy mùi thuốc súng đối lập vừa rồi của cha con bọn họ.
Cô cuốn lấy chăn, như con mèo rên rỉ vài tiếng, lại giống như là nói mê, âm thanh thấp không nghe thấy được. Anh đưa tay kéo chăn lại cho cô, trong giấc mộng cô bất mãn vì bị làm phiền, lẩm bẩm vài tiếng, điều chỉnh lại một tư thế ngủ thoải mái, nặng nề ngủ thiếp đi.
Uống chút rượu, lúc nảy vốn là ngà ngà say, ở trên xe muốn cô một hồi, vốn định về tới đây sẽ lại tiếp tục, nhưng mà cô lại cực kỳ uể oải, trên gương mặt tinh tế như điêu khắc, khó nén vẻ mệt mỏi, anh dự định đêm nay sẽ buông tha cho cô.
Vân Thiên Hữu chất vấn, hình như vẫn còn bên tai.
“Không được trêu chọc mẹ của tôi!”
Đứa bé này tuổi còn nhỏ, như là thú nhỏ bị uy hiếp, toàn thân đều là gai nhọn, bất kể là lời nói hay là giọng điệu, dường như không đem người ta quấn lại đau đớn thề không bỏ qua.
Nhưng mà cũng có thể hiểu được, Vân Thiên Hữu tuy lạnh lùng, nhưng bản tính lại hết sức đơn thuần ngây thơ. Nhiều năm như vậy, cậu ở trong thế giới sạch sẽ, từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô nghiêm túc cẩn thận đóng vai người thân.
Chăm sóc từng li từng tí, chân chính đặt cậu trong lòng mà yêu thương, cũng chỉ có mình Vân Thi Thi.
Đứa trẻ sáu tuổi, mặc dù lại có thêm thành tựu, đối với mẹ, lại vô cùng ỷ lại.
Bây giờ anh cùng một đứa bé khác muốn mạnh mẽ xông tới, làm sao mà Vân Thiên Hữu có thể không phòng bị? Sao có thể không lấy ra tư thế phòng ngự?
Trong điện thoại, giọng điệu của cậu tuy gượng gạo và ngăn cách, nhưng mà mơ hồ có thể nghe được ra, trong lời nói của cậu có chút khẩn trương cùng căng thẳng, thậm chí là... Sợ hãi.
Nhưng mà, đúng là anh trêu chọc cô sao?
Lông mày Mộ Nhã Triết cau lại, trên mặt, có chút bất đắc dĩ.
Nếu anh muốn trêu chọc cô, sáu năm trước, anh sẽ không thả cô đi.
So với bất luận người nào anh càng hiểu rõ tính tình của mình, đối với một sự vật, chưa bao giờ dễ dàng nóng lòng.
Nhưng mà một khi là thứ anh muốn, vĩnh viễn cũng sẽ không vứt bỏ.
Thực chất trong lòng anh là người nhớ tình cũ, loại từ ngữ như có mới nới cũ không thích hợp có trên người anh. Anh cũng biết, anh xuất thân trong giới nhà giàu, nhiều nhất chính là thân bất do kỷ.
Trong giới nhà giàu, rắc rối phức tạp, dây dưa quá nhiều lợi ích, đặc biệt là nhà giàu như nhà họ Mộ, gia nghiệp to lớn, trong đó lục đục với nhau, âm mưu tính toán, quá nhiều, đi một bước giống như đi trên miếng băng mỏng, từng bước kinh tâm.
Thân phận như anh, phụ nữ bên cạnh tất nhiên sẽ không quá lâu dài.
Anh luôn nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không thể giao ra chân tình. Bất kể là tình cảm thế nào, gặp dịp thì chơi đã thấy hài lòng, nếu như dùng tình cảm sâu đậm, đến lúc biệt ly, chính là đau thấu tim gan?